Diêu Tư Manh gượng gạo nói: "Em sẽ để lại một ít cho nhà, còn đại bộ phận em giữ." Mạnh Phòng Cường đi bộ đội nhiều năm như vậy, tiết kiệm được không ít tiền, muốn thêm một chút hẳn là cũng không sao.
Hai cô con dâu nhà họ Diêu lúc này mới hài lòng.
Chuyện muốn đòi thêm sính lễ, Diêu Tư Manh để trong lòng, sáng sớm hôm sau đã tính đi nhà họ Mạnh.
Cũng thật trùng hợp, lúc này, Mạnh Phong Cường cũng định đến tìm cô ta.
Chỉ là trên đường đi, hắn gặp trước mấy bà cô, bà thím trước ...
Thấy có cả bà Ngô hàng xóm cũng ở đó, Mạnh Phong Cường dừng bước chân, lễ phép chào hỏi.
Mấy bà cô cười ha hả đáp lời, bà Ngô hỏi: "Phong Cường, sáng sớm cháu đã mang nhiều đồ như vậy là muốn đi nhà họ Diêu à?"
Vừa nói chuyện, ánh mắt bà không nhịn được mà đảo qua lại đồ vật trên tay Mạnh Phong Cường.
Mạnh Phong Cường gật đầu thừa nhận.
Hắn đã đưa sính lễ đến nhà họ Diêu, kết hôn với Diêu Tư Manh là chuyện sớm muộn. Xét về tình về lý, Tết đến hắn nên mang lễ vật đến cửa chúc tết.
Bà Ngô ghé sát về phía Mạnh Phong Cường, hạ giọng thật thấp: "Thím hỏi cháu một câu, cháu đừng trách thím nhiều chuyện. Nhưng là ... cháu thật sự định lấy con gái nhà họ Diêu à?"
"Thím, sao thím lại nói vậy?" Mạnh Phong Cường khẽ nhíu mày.
"Phong Cường này, cháu vừa mới từ đơn vị về, có nhiều chuyện cháu chưa rõ đâu!"
Bà Ngô nhìn quanh quất, thấy không có ai xung quanh, lúc này mới thì thầm: "Con gái nhà họ Diêu ấy, nào là trộm tài sản tập thể, nào là cạy khóa vào nhà người ta, còn hại anh trai mình nằm liệt giường! Cái thứ tai họa như vậy, cháu đừng có mà rước về!"
"Đúng đó Phong Cường ơi, mấy thím đây đều coi như nhìn cháu lớn lên, sao có thể nhẫn tâm nhìn cháu nhảy vào hố lửa cơ chứ?" Mấy bà thím khác cũng vội vàng góp lời.
Danh tiếng của con gái nhà họ Diêu đã thối nát lắm rồi, vậy mà nó vẫn còn kén cá chọn canh, chê người trong đội sản xuất, một nhắm liền nhắm thẳng vào Mạnh Phong Cường vừa được nghỉ phép về. Người sáng suốt đều biết, cô ta chính là thèm thuồng số tiền trợ cấp mà Phong Cường tích cóp bấy nhiêu năm trong quân ngũ! Vì mấy đồng bạc ấy mà ngay cả thể diện cũng vứt đi.
Khổ nỗi đương sự Phong Cường còn chẳng hay biết gì. Tuy họ là người ngoài, nhưng coi Mạnh Phong Cường như con cháu trong nhà, họ nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Những lời của các cô các thím đều xuất phát từ lòng tốt, nhưng với Mạnh Phong Cường, chúng chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến hắn hoàn toàn choáng váng.
Diêu Tư Manh chỉ nói là cô ta lỡ lầm do không biết sự tình ở sau núi, nhưng lại giấu nhẹm chuyện cạy khóa nhà người khác.
Cô ta đã lừa dối hắn!
Không biết mà phạm lỗi và chủ động cạy khóa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, sau khi chia tay mấy bà cô bà thím, tâm trạng Mạnh Phong Cường trở nên vô cùng phức tạp. Hắn thậm chí không nhận ra mình đã đi đến khu thanh niên trí thức từ lúc nào.
Thật khéo, vừa đến nơi, hắn gặp Diêu Tư Manh bước ra. Thấy hắn đứng ngoài, tay xách theo đồ đạc, cô ta mừng rỡ gọi: "Cường ca, anh đặc biệt đến tìm em sao?"
"… Ừ."
Mạnh Phong Cường trấn tĩnh lại, nhìn cô gái với nụ cười tươi tắn, thanh thuần trước mặt. Thật khó để liên hệ cô ta với "cái thứ tai họa" mà thím Ngô vừa nhắc đến.
Một cô gái nhỏ như vậy, thật sự có thể hai mặt đến thế sao?
Diêu Tư Manh không hề hay biết Mạnh Phong Cường đã nghe được những lời đồn thổi kia. Cô ta tiến tới kéo tay hắn: "Ngoài trời lạnh lắm, anh đừng đứng đây nữa, mình mau vào nhà thôi."
Tới nhà họ Diêu, hai vợ chồng Diêu An Quốc thấy hắn mang theo không ít đồ đạc, cũng thầm cảm thấy chàng rể tương lai này vừa có bản lĩnh, lại vừa hiểu lễ nghĩa. Sự khó chịu trong lòng họ vì chuyện hắn là người nhị hôn cũng giảm đi nhiều.
Nhớ lại lần trước chưa kịp định ngày cưới, Diêu An Quốc mở lời: "Phong Cường, đợt nghỉ phép thăm nhà này của cháu tổng cộng là bao lâu?"
Mạnh Phong Cường đáp: "Một tháng, thưa chú."
"Thế thì chẳng còn bao lâu nữa. Hay là thế này, cháu và Tư Manh tìm thời gian lo liệu hôn sự luôn đi."
Diêu An Quốc dù gì cũng từng làm đội trưởng đại đội, biết đôi chút về thủ tục: "Rồi sau này cháu về đơn vị, làm báo cáo xin kết hôn sau cũng được."
"Phải đó Phong Cường," mẹ Diêu tiếp lời, "Một tháng trôi qua nhanh lắm. Tranh thủ dịp Tết này chọn ngày lành tháng tốt tổ chức luôn đi."
Diêu Tư Manh không nói gì, vẫn đang thầm cân nhắc chuyện làm sao để đòi tăng thêm sính lễ.
Thế nhưng, không đợi cô ta kịp nghĩ ra gì, Mạnh Phong Cường đã cắt ngang: "Thưa chú, thưa dì, chúng ta khoan hãy nói chuyện kết hôn."
Nghe vậy, Diêu Tư Manh không dám tin ngước nhìn. Lông mày Diêu An Quốc nhíu chặt lại thành một rãnh sâu: "Cháu đã mang đồ đến, còn không nói chuyện cưới hỏi là sao?"
Mạnh Phong Cường đứng thẳng người: "Có việc trước kia cháu chưa hỏi rõ, nhân dịp lần này cháu muốn làm cho rõ ràng."
Nói rồi, hắn nhìn thẳng về phía Diêu Tư Manh.
Lòng Diêu Tư Manh thót lại, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh gật đầu: "Cường ca, anh muốn hỏi chuyện gì ạ?"
"Chuyện cô nói trước kia là không còn chuyện gì lừa dối tôi nữa, là nói dối. Có đúng không?" Khi hỏi câu này, ánh mắt Mạnh Phong Cường lộ rõ sự phức tạp và thất vọng.
Nghe xong, tim Diêu Tư Manh lập tức lỡ một nhịp, mắt mở to.
Trong chớp mắt, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu cô ta: Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện kia? Không thể nào, chuyện đó không có bằng chứng nào cả, nếu không thì Khương Du Mạn đã sớm tố cáo rồi.
Vẻ hoảng hốt của cô ta rõ ràng như vậy, Mạnh Phong Cường còn gì mà không hiểu?
Hắn hít sâu một hơi, giọng kiên quyết: "Tôi xin lỗi, Tư Manh, tôi không thể chấp nhận chuyện cô cạy khóa… Hôn sự của chúng ta, hủy bỏ."