Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 186

 
Lời này vừa ra, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang! Cả nhà họ Diêu đều kinh ngạc mở to mắt.

"Cường ca, anh hiểu lầm rồi!"

Nghe thấy là chuyện cạy khóa, Diêu Tư Manh vội vàng giải thích: "Em cạy khóa là có nguyên nhân, em tưởng nhà họ Phó trộm giấu tài sản tập thể. Em cũng là lúc đó quẫn bách quá, đầu óc hồ đồ nên mới liều lĩnh làm liều."

"Đúng đó Phong Cường," Con dâu cả nhà họ Diêu cũng sốt ruột nói xen vào: "Hơn nữa, Tư Manh chỉ là hồ đồ nhất thời thôi, giờ nó sẽ không đi cạy khóa nhà người ta nữa đâu, nó đã sửa sai rồi!"

Trời ơi, nếu cuộc hôn nhân này không thành, chẳng phải sẽ phải trả lại hết những thứ Mạnh Phong Cường đã mang đến sao? Tam chuyển một vang a ! Đó là cả một gia tài đấy ! 

Chỉ là, nóng vội thì hỏng việc. Cô ta tưởng mình đang giải thích hộ, nhưng không biết những lời này lại không khác gì khẳng định hành vi cạy cửa của Diêu Tư Manh.

Một cơn tực nghẹn dồn lên ngực, mặt Diêu Tư Manh đỏ bừng.

"Cô câm miệng!" Diêu An Quốc cũng bị lời nói của con dâu cả làm cho sắc mặt tím tái, vội vàng quát lớn.

Mãi một lúc sau, ông ta mới điều chỉnh lại vẻ mặt, nhìn về phía Mạnh Phong Cường: "Phong Cường, lúc đó đều là hiểu lầm. Lại nói, giờ hôn sự của hai đứa mọi người đều đã biết rồi."

"Phải đó Phong Cường, cháu không thể làm hỏng thanh danh của con gái chúng tôi!" Mẹ Diêu cũng có vẻ mặt khó coi.

Con gái bà ta là gái chưa chồng, lại còn xinh đẹp, Mạnh Phong Cường vốn dĩ là trèo cao ! Hắn không nghĩ xem, nếu không có những chuyện này xảy ra, hắn có xứng đôi với con gái bà ta không?

Thấy bố mẹ đều bênh vực mình, Diêu Tư Manh cũng mở lời: "Chuyện hôn sự của chúng ta, cả đội đều biết rồi. Nếu cứ thế mà thất bại, chắc chắn em sẽ không gả đi được nữa."

Lời này nói ra tương đối khéo léo. Đầu tiên là thông báo tính nghiêm trọng của sự việc, sau đó lại dùng hậu quả của việc hủy hôn để gợi lòng trắc ẩn.

Nghĩ đến hậu quả mà việc hủy hôn sẽ mang lại cho Diêu Tư Manh, Mạnh Phong Cường nhất thời câm nín. Hắn là một người lính, không thể "thấy c.h.ế.t mà không cứu".

"Phong Cường, cháu nói chuyện đừng quá xúc động như thế. Tư Manh trước kia là lầm lỡ. Nhưng con gái tôi, tôi hiểu rõ, tâm tính nó là tốt." Diêu An Quốc thấy có tác dụng, liền thừa thắng xông lên.

"Chú đảm bảo với cháu, trừ chuyện này ra, nó tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì khác, nếu có chuyện gì khác, cháu hủy hôn, chú không nói hai lời!"

Nhìn cả nhà họ Diêu đều cầu xin và cam đoan với mình, lòng Mạnh Phong Cường rối như tơ vò. Hắn miễn cưỡng nói: "Trước mắt, khoan hãy nói đến chuyện kết hôn. Chờ thêm một thời gian nữa xem sao."

Mặc dù cả nhà họ Diêu đều đảm bảo, nhưng hắn vẫn không yên tâm, cần phải suy nghĩ thật kỹ.

"Được, thế thì trước khi cháu quay về đơn vị cưới cũng được."

Thấy hắn không cứng rắn đòi hủy hôn nữa, người nhà họ Diêu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, không khí đã không còn tự nhiên như lúc ban đầu, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Mạnh Phong Cường không ngồi lâu mà vội vã rời đi.

Đúng ngày mùng Một Tết, trong nhà đã xảy ra chuyện ầm ĩ này.

Mẹ Diêu ngồi trong nhà chính, bĩu môi nguýt dài: "Một người nhị hôn thôi, mà bày đặt danh giá !"

"Mẹ ơi, mẹ nói vậy cũng không đúng đâu."

Con dâu thứ hai nhà họ Diêu nói: "Dù người ta nhị hôn, nhưng người ta rộng rãi đấy chứ! Có thể mang tới tam chuyển nhất vang, chưa nói gì khác, riêng cái đồng hồ đó thôi, bán đi cũng được…"

Vừa nói ra khỏi miệng, con dâu thứ hai nhà họ Diêu mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng im bặt, nhìn về phía vợ chồng Diêu An Quốc.

Nhưng đã quá muộn.

Diêu An Quốc nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: "Lời cô nói là có ý gì? Cô đã bán cái đồng hồ rồi à?"

Con dâu thứ hai nhà họ Diêu không ngờ bố chồng lại nhạy bén đến vậy, không trả lời mà theo bản năng nhìn sang chị dâu cả ở phía đối diện.

Chị dâu cả lại thờ ơ, chả có vẻ gì là chột dạ: "Bố, nhà mình ra nông nỗi này, đều do con bé Tư Manh gây ra, là nó nợ chúng con. Nó lại không mang đồng hồ đi, vốn dĩ đó là đồ của nhà mình, bọn con bán đi lại làm sao vậy?"

Từ khi Diêu Chấn Đông nằm liệt, hai ông bà già sợ cô ta bỏ đi nên lời nặng hoàn toàn chẳng dám nói, vì thế lời nói việc làm của chị dâu cả ngày càng không kiêng nể gì.

Nghe xong lời này, Diêu Tư Manh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô ta còn chưa kịp gả đi, hai bà chị dâu đã dám bán đồng hồ, lỡ như hôn sự này không thành thì phải làm sao?!

Trong phút chốc, vừa tức vừa giận, cô ta chỉ thẳng vào mặt hai bà chị dâu mắng chửi.

Chị em dâu nhà họ Diêu nào phải loại đèn cạn dầu. Buổi sáng mùng Một, ba người họ  suýt lật tung cả nóc nhà!

Khương Du Mạn bị tiếng ồn ào xem náo nhiệt của đám thanh niên trí thức bên ngoài đ.á.n.h thức.

Tỉnh dậy, cô thấy cả người mình vẫn được Phó Cảnh Thần ôm trọn trong lòng, hai người ôm sát vào nhau. Thằng Tiểu Diệp nằm ở phía trong cùng, hai mắt bé xíu đã mở.

Không biết đã tỉnh được bao lâu, nhưng thằng bé không hề khóc lóc, chỉ lim dim nhìn về phía hai người họ. Thấy mẹ nhìn sang, miệng còn "Ngô ngô" hai tiếng.

Trái tim Khương Du Mạn mềm nhũn ra ngay lập tức. Cô rướn tay ôm con vào giữa: "Tiểu Diệp hôm nay sao lại ngoan thế ? Tỉnh dậy mà không khóc không quấy."

 

Bình Luận (0)
Comment