Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 2

Phó Cảnh Thần quay đầu lại, thần sắc vô cùng mệt mỏi: “Khương Du Mạn, cô đừng có thử tôi. Tôi đã hứa ly hôn với cô, thì tuyệt đối không nuốt lời.”

Từ góc nhìn của Phó Cảnh Thần, người phụ nữ trên giường tóc dài như suối, xinh đẹp rực rỡ như cánh hoa mẫu đơn vừa hé nở, kiều diễm ướt át.

Tim hắn lỗi nhịp trong khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó môi mỏng khẽ mím lại. Đẹp thì có thể thế nào?

Chuyện lần này đã khiến anh thấy rõ bộ mặt thật của người đầu gối tay ấp. Cẩn thận ngẫm lại, từ khi hôn nhân này bắt đầu, cô đã có ý đồ khác. Cho dù có một thời gian tốt đẹp, cũng không thể thay đổi được bản chất hám danh, phù phiếm của cô.

Thế nhưng, mặc kệ người lớn thế nào, đứa trẻ là vô tội.

Niềm vui làm cha vẫn còn rõ ràng trước mắt. Anh đã mong chờ đứa bé ra đời đến nhường nào, nó sẽ cựa quậy những ngón tay nhỏ xíu, còn không ít lần tương tác với anh qua lớp da bụng mỏng manh.

Vậy mà, hôm qua cả nhà đã cầu xin cô như thế, cô vẫn không chịu giữ lại đứa bé. Có lẽ, hôm nay vừa ly hôn xong, cô sẽ đi phá thai ngay.

Nghĩ đến đây, Phó Cảnh Thần cúi mắt nhìn Khương Du Mạn. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng thường ngày giờ mang theo vẻ u buồn:

“Xin cô, nể tình tôi là cha của đứa bé, tôi có thể sờ thêm một chút không?”

Vừa nói, anh hít sâu một hơi, vành mắt ẩn hiện màu đỏ.

Đón lấy ánh mắt đó, trái tim Khương Du Mạn như bị đánh mạnh một cái. Trong cốt truyện cũ, Phó Cảnh Thần cũng nói y hệt như vậy. Thế nhưng, nguyên chủ đã làm gì?

Nguyên chủ đã mắng lớn anh là "chó ngã xuống nước", "thứ xấu xa" (chỉ những người bị đấu tố, thân phận thấp kém), ngón tay hận không thể chọc thẳng vào mũi anh mà mắng: “Anh có tư cách gì mà sờ nó? Anh căn bản không xứng làm cha nó! Anh hại nó chưa sinh ra đã thành "thứ xấu xa"! Anh chạm vào tôi một cái tôi còn thấy ghê tởm!”

Chính những lời này đã khiến Phó Cảnh Thần hoàn toàn nản lòng thoái chí, lại vừa vặn bị mẹ Phó đứng ngoài cửa nghe thấy, khiến bà tức giận đến mức bệnh tim tái phát.

Đã biết vết xe đổ trong sách, Khương Du Mạn đương nhiên không dại dột như thế. Cô sẽ không bỏ đi người chồng cực phẩm mà tự mình chuốc lấy khổ sở.

Là phụ nữ của thời đại mới, Khương Du Mạn rất có tinh thần "cá mặn". Chỉ cần đợi đến khi nhà họ Phó được minh oan, thì cô sẽ không cần lo lắng gì nữa.

Huống chi, em bé sáu tháng đã lớn lắm rồi.

Nghĩ đoạn, cô vươn tay nắm lấy tay Phó Cảnh Thần, đặt thẳng lên bụng mình, ngữ khí kiên định nói: “Đương nhiên là được.”

“Hơn nữa, trước đây em chỉ là giận dỗi với anh thôi. Em đã nghĩ kỹ rồi, đây là con của chúng ta, em sẽ không bỏ!”

Phó Cảnh Thần nghe vậy, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn cô, lâu đến mức không nói nên lời.

Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, Khương Du Mạn đã quậy phá không một lúc nào yên, thậm chí lấy cái c.h.ế.t ra uy h**p để đòi ly hôn, phá thai. Sao mới qua có một đêm, cô lại nói mình chỉ là giận dỗi?

Phó Cảnh Thần không rõ cô đang muốn giở trò gì, nhưng nghe cô nói nguyện ý giữ lại đứa bé, trong lòng anh lặng lẽ dâng lên một tia hy vọng.

Dù thế nào, đối với gia đình đang gặp biến cố lớn này, đứa bé chính là niềm an ủi lớn nhất của họ lúc này. Dù sao, nhà họ Phó hiện tại đang ngã xuống đáy vực, không phải ai cũng có năng lực biết trước tương lai, họ cũng không biết bao giờ mới gượng dậy được.

Phó Cảnh Thần mím môi, định mở lời nói gì đó.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên tai hai người đột nhiên vang lên một âm thanh...

Ánh mắt hai người khựng lại, đồng thời nhìn về nơi phát ra âm thanh – chính là bụng của Khương Du Mạn.

Khương Du Mạn xoa cái bụng đang kêu ùng ục của mình, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được. Nguyên chủ vừa tuyệt thực vừa làm ầm ĩ, cô không đói bụng mới là chuyện lạ ấy chứ?

Nghĩ đến đây, cô hợp tình hợp lý ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Thần, hỏi: “Em đói rồi, trong nhà còn gì ăn không?”

Không đợi Phó Cảnh Thần trả lời, tiếng gõ cửa của mẹ Phó vừa lúc vang lên, nghe kỹ còn có chút nghẹn ngào: “Mạn Mạn, Cảnh Thần, hai đứa dậy chưa? Cơm làm xong rồi.”

Khương Du Mạn khẽ thở phào. Xem ra giống như trong sách, mẹ Phó vừa vặn chuẩn bị gọi họ xuống ăn cơm.

Chỉ khác một điều, cô đã đến, và không nói ra những lời đâm vào tim người khác như nguyên chủ.

“Mẹ, mẹ còn gọi cô ta ăn cơm làm gì? Cô ta chẳng phải muốn tuyệt thực sao? Cứ để cô ta chết đói đi! Vừa thấy nhà mình gặp chuyện, liền hấp tấp muốn phủi sạch quan hệ, thậm chí bỏ cả đứa con trong bụng!”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói khác.

“Hải Đường, con đừng nói như thế.”

“Con không nói sai! Lúc trước con chính là bị cô ta lừa, rước cái đồ bạch nhãn lang này vào cửa !”

Phó Hải Đường giận dữ bất bình: “Đồ hồ ly tinh! Trăm phương ngàn kế gả cho anh, bây giờ mới được bao lâu đã lộ rõ bản chất!”

Cánh cửa gỗ dày cộp cũng không thể ngăn được những lời nói bên ngoài. Từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào tai hai người trong phòng.

Khương Du Mạn liếc nhìn Phó Cảnh Thần, phát hiện anh cũng đang đ.á.n.h giá mình.

Cô lập tức cười tươi với anh, thầm thở dài trong lòng. Xem ra muốn cả gia đình này tin tưởng cô, thật sự không dễ dàng chút nào.

Nhưng không sao cả!

Nếu đã là cô đến đây, cô có lòng tin mình có thể lật ngược tình thế.

Bình Luận (0)
Comment