“Nếu đói rồi, thì xuống nhà ăn cơm đi.” Phó Cảnh Thần rụt tay lại, ánh mắt dời đi khỏi gương mặt kiều mị của cô, thản nhiên nói.
“Vâng, được.”
Khi hai người bước ra khỏi phòng, hai người ngoài cửa đã đi rồi. Chắc là mẹ Phó sợ cô nghe thấy, đã vội vàng kéo con gái xuống nhà trước.
Hai người cùng bước xuống cầu thang.
Mặc dù trong lòng Phó Cảnh Thần còn nhiều nghi hoặc, anh vẫn đi sát bên cạnh Khương Du Mạn, che chở cô, đề phòng cô bị ngã.
Trong lúc xuống lầu, Khương Du Mạn tiện thể đ.á.n.h giá xung quanh.
Phó gia ở trong một căn biệt thự nhỏ hai tầng, trông có vẻ trang hoàng tinh xảo, đồ vật bài trí cũng rất có gu thẩm mỹ. Đáng tiếc, chỉ dăm ba hôm nữa thôi, căn nhà này sẽ bị Nhà nước thu lại. Phải đợi đến hai năm sau, nó mới có thể quay lại với chủ nhân cũ.
Khương Du Mạn bước xuống lầu, đi thẳng vào phòng khách.
Bên phải cầu thang, quanh chiếc bàn tròn lớn, cả gia đình họ Phó đang ngồi quây quần.
Người đàn ông là Phó Vọng Sơn, bố chồng cô. Ông vốn là người giữ chức vụ lớn trong quân đội, nhưng lần này bị tạm thời cách chức để điều tra. Bên cạnh ông mẹ chồng cô, một phụ nữ trung niên trông dịu dàng, đài các nhưng vẫn toát lên vẻ tự chủ, đại khí.
Ngồi kế bên mẹ Phó, cô gái đang liếc xéo, trừng mắt giận dữ nhìn Khương Du Mạn chính là Phó Hải Đường, người vừa nói chuyện với mẹ chồng cô ở cửa.
Thấy Khương Du Mạn bước đến, Phó Hải Đường hừ lạnh một tiếng, buông lời châm chọc: “Cuối cùng cũng chịu vác mặt xuống dưới à? Chẳng phải muốn tuyệt thực sao ?”
Với côchị dâu Khương Du Mạn, người từng là chị em thân thiết của mình này, Phó Hải Đường chẳng còn chút thiện cảm nào. Trước đây, Khương Du Mạn đã lợi dụng mối quan hệ của hai người để trà trộn vào Phó gia, dùng mọi thủ đoạn để lừa được anh trai cô kết hôn. Cưới liền cưới, Khương Du Mạn có thể yên phận làm con dâu Phó gia liền thôi bỏ đi, đáng giận là cưới rồi lại không biết trân trọng.
Lúc này đây, khi gia đình vừa gặp chuyện, Khương Du Mạn đã vội vàng đòi ly hôn, muốn phá thai! Đem hình tượng ham giàu chê nghèo, hám giàu đến tận xương tủy khắc hoạ triệt để. Nghĩ đến món quà mà bản thân đã chuẩn bị cho đứa cháu trai bé bỏng chưa kịp ra đời sắp thành vô dụng, vành mắt Hải Đường lại cay xè, ươn ướt.
“Hải Đường! Con nói năng kiểu gì nghe khó lọt tai thế hả?” mẹ Phó quát khẽ.
Bà thừa nhận trước đây mình cũng oán trách Khương Du Mạn, nhưng lúc nãy ở ngoài cửa, bà đã nghe thấy Du Mạn đồng ý giữ lại cháu nội của bà!
Mặc kệ trước đó cả nhà có cãi vã lớn tiếng đến đâu, việc Khương Du Mạn chịu xuống nước ở chuyện này khiến mẹ Phó vô cùng cảm kích. Bà vội vàng đứng dậy, múc một chén cháo nóng hổi đặt trước mặt Du Mạn: “Mạn Mạn, đói bụng rồi phải không? Mau ăn đi con!”
Mâm cơm trên bàn rất đạm bạc, thanh tịnh, toàn bộ đều do mẹ Phó tự tay nấu. Sau khi xảy ra biến cố, người giúp việc trong nhà đã được cho nghỉ, mọi việc lớn bé bà đều phải tự mình quán xuyến.
“Cảm ơn mẹ,” Khương Du Mạn noi.
Lời vừa thốt ra, ánh mắt ngạc nhiên tột độ của tất cả mọi người trên bàn đều đổ dồn về phía cô.
Cần phải biết rằng, từ khi chuyện không may xảy ra với Phó gia, Khương Du Mạn không chỉ làm loạn trong nhà, mà còn tuyệt đối không chịu gọi hai người là bố mẹ. Mỗi ngày đều là đòi ly hôn, tuyệt thực, không phút nào ngơi nghỉ. Vậy mà lúc này lại chịu gọi một tiếng ‘mẹ’! Lại còn nhẹ nhàng như vậy ?
Mặt trời hôm nay là mọc đằng Tây sao ?
Trong chốc lát, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả còn đang hung hăng như gà chọi Phó Hải Đường cũng nín bặt hồi lâu không mở miệng.
Riêng Phó Cảnh Thần lại nhìn Khương Du Mạn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Anh nhận ra, mình quả thật chưa hề hiểu về cô vợ này. Rõ ràng đêm qua còn đòi sống đòi chết muốn ly hôn, sao hôm nay lại thay đổi như một người khác? Không chỉ trở nên bình thường hơn, mà còn chịu gọi mẹ? Thật khó để không khiến người ta nghi ngờ, phải chăng cô đang mưu đồ điều gì khác?
Khương Du Mạn uống hai ngụm cháo mới nhận ra mọi người đều im lặng bất thường, không ai động đũa. Cô ngẩng đầu lên, thấy phản ứng của họ, biểu cảm bối rối đến mức hơi lúng túng.
“Khương Du Mạn, cô lại đang âm thầm toan tính cái quái gì nữa thế?” Cuối cùng, vẫn là Phó Hải Đường lạnh lùng chất vấn.
Không phải cô đo bụng tiểu nhân để suy bụng quân tử, mà là vì người phụ nữ này quá đáng ghét, quá giỏi trở mặt! Trước đây cô ta thân thiết với mình chỉ để chen chân vào nhà họ Phó, để lấy được anh trai cô. Mỗi lần nhớ lại, Hải Đường lại có cảm giác như chính mình đã dẫn sói vào nhà vậy.
Sự việc bất thường, ắt có quỷ!
Thái độ của Khương Du Mạn khác lạ, chắc chắn không hề có ý tốt.
Bang!
Mẹ Phó đưa tay đập mạnh xuống bàn. Gương mặt vốn ôn hòa của bà giờ đây cũng giận dữ ra mặt: “Hải Đường, con nói cái gì thế hả?”
“Mẹ, con nói câu nào sai sao?” Phó Hải Đường đỏ hoe mắt nói. “Lúc trước nếu không phải cô ta giả vờ giỏi như thế, anh con làm sao chịu lấy cô ta?”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, đằng này cô ta lại nhẫn tâm không cần cả m.á.u mủ ruột thịt của mình! Lần này thái độ bất thường, không biết lại giấu giếm âm mưu gì, cả nhà đừng để cô ta lừa!”
“Phó Hải Đường!” Lần này, ngay cả Phó Vọng Sơn cũng bất mãn lên tiếng.
Mẹ Phó thì càng sắc lạnh, gay gắt hơn, hiếm thấy bà nổi trận lôi đình: “Nếu con còn tiếp tục ăn nói hồ đồ, không lớn không nhỏ như thế nữa, mẹ sẽ…”