Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 4

“Mẹ.”
 

Lời còn chưa dứt, Khương Du Mạn đã ngắt lời: “Em ấy còn nhỏ, có nhiều chuyện còn không hiểu, mẹ đừng mắng em ấy nữa.”

Cô không muốn cả nhà vì chuyện này mà lục đục, không khí ngột ngạt. Cô vội vàng cắt ngang trước khi mẹ Phó nói ra những lời nặng nề hơn.

Cô hiểu, Hải Đường cảm xúc kích động cũng là có lý do. Trong truyện, nguyên chủ đã lợi dụng cô em chồng này triệt để. Hải Đường vừa mới nhen nhóm chút yêu thương với cô, vì sắp có cháu trai, thì nguyên chủ lại đòi bỏ đứa bé. Thậm chí, mẹ Phó còn bị nguyên chủ chọc tức đến nỗi bệnh tim tái phát rồi qua đời. Cô bé này gặp phải nguyên chủ đúng là quá xui xẻo.

“Cô đừng tưởng giả nhân giả nghĩa nói giúp tôi vài câu thì tôi sẽ bị cô mua chuộc!” Phó Hải Đường quả nhiên không hề mắc bẫy, trừng mắt nhìn Khương Du Mạn: “Cái đồ lòng lang dạ sói, không cần cả con ruột của mình!”

“Hải Đường, bố mẹ, con biết mọi người đang hiểu lầm con rất nhiều.” Khương Du Mạn vuốt nhẹ bụng mình, thở dài một hơi: “Con muốn giữ đứa bé này, con sẽ không phá thai. Những lời con nói trước kia đều là lúc nóng giận hồ đồ. Con xin lỗi mọi người.”

Lời này, đối với nguyên chủ là giả dối, nhưng với cô thì thật không thể thật hơn.

Chuyện đã đến nước này, cô, Khương Du Mạn, đã quyết tâm cùng Phó Cảnh Thần sống cuộc đời tử tế.

Bàn ăn vì những lời này mà lại một lần nữa lặng như tờ.

Rất lâu sau, Phó Vọng Sơn môi run run: “Con dâu… Con, con nói thật ư?”

Hiện tại dù hoàn cảnh của Phó gia xuống dốc, nhưng đã từng, Phó Vọng Sơn cũng được xem như là người đức cao vọng trọng, hiếm khi mất bình tĩnh.

Có thể thấy, đứng trước sự tồn tại nhỏ bé kia, ông cũng chỉ là một người ông bình thường.

Hôn sự của con cái, ông không nhúng tay, nhưng đứa cháu sắp chào đời lại là niềm trông mong duy nhất trong cái nhà đang tương lai mờ mịt này. Trước đây, cả nhà đã khuyên can hết lời, nhưng vẫn bị cô con dâu chỉ thẳng mặt mắng.

Phó Vọng Sơn tuy đau lòng, nhưng cũng ý thức được họ đã không thể nào thuyết phục con dâu giữ lại cháu nội.

Không ngờ lúc này lại có chuyển cơ, ông gần như không dám tin, sợ rằng mình đã nghe lầm.

Những người còn lại, bao gồm cả Phó Hải Đường, cũng chăm chú nhìn Khương Du Mạn, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.

Phó Cảnh Thần ánh mắt cuồn cuộn cảm xúc, cũng dán chặt lên Khương Du Mạn.

Mấy ngày nay, dù anh có hứa hẹn thế nào rằng sau này về quê xuống nông thôn vẫn sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô, cô vẫn không chịu nhượng bộ. Cô khóc lóc, làm ầm ĩ, hận không thể lật tung nóc nhà, còn nói rằng đứa bé là gánh nặng.

Mới qua một đêm, không chỉ là với anh, cô còn nói những lời này trước mặt cả gia đình... Rốt cuộc là cô có mục đích gì? Cái nhà này ... còn gì đáng để cô toan tính nữa?

Nếu thật sự cô chỉ đang trêu đùa anh, vậy tại sao lại phải nói trước mặt cả nhà?

Mọi người rất mong đợi đứa bé này, cũng mong cô ở lại. Nếu cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là lời nói dối, liệu bố mẹ có chịu đựng nổi cú sốc này không?

Và... cô thật sự có ý định sinh đứa bé ra sao?

Những ý nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu anh, khiến lồng n.g.ự.c bị thương của anh lại âm ỉ đau nhói.

“Thật sự.”

Khương Du Mạn không hề biết ý nghĩ của Phó Cảnh Thần đang phức tạp đến mức nào. Cô nhìn quanh một lượt rồi thẳng thắn mở lời: “Trước đây đều là do con nhất thời giận quá hóa rồ. Sáng nay con đã suy nghĩ thấu đáo rồi.”

Nói rồi, cô nhìn sang Phó Hải Đường, rồi lại nhìn bố mẹ chồng, nói: “Giống như em ấy nói, hổ dữ còn không ăn thịt con, con sẽ sinh đứa bé ra.”

Phó Hải Đường nhìn gương mặt xinh đẹp đến mê hồn kia, hừ một tiếng lạnh lùng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Nhưng đôi tai lại lén lút dựng lên nghe ngóng.

Người phụ nữ này hôm nay bị làm sao thế? Những gì cô ta nói có đáng tin không?

Mắt mẹ Phó đã đỏ hoe, nhìn Khương Du Mạn, cố gắng nén lại để không bật khóc thành tiếng.

“Mạn Mạn, thật là cảm ơn con. Cảm ơn con đã hiểu chuyện như vậy.” Cuối cùng thì Phó gia cũng có một niềm hy vọng.

“Mẹ, mẹ đừng nói thế…” Khương Du Mạn cảm thấy lương tâm c.ắ.n rứt.

Từ ‘hiểu chuyện’ và cô thật sự không hợp nhau chút nào. Sự thật thì cô là đứa lười biếng, tham ăn lại còn mê trai đẹp.

Phó Vọng Sơn cũng hít sâu một hơi, như chợt nhớ ra điều gì đó, ông nói với vợ: “Bà đi lấy đồ ra đây.”

“Ôi, được được được.” Mẹ Phó vội vàng lau khóe mắt, đi lấy một hộp gỗ mang đến.

Vừa mở ra, bên trong chứa đầy ắp đồ vật. Ngoài các loại tem phiếu còn có những cọc ‘đại đoàn kết’ được xếp ngăn nắp.

Thoáng nhìn qua, số tiền này ít nhất cũng phải 3000 tệ. Huống chi còn có nhiều loại phiếu do Bộ đội cấp phát. Chỉ cần có số phiếu này, trong cái thời kỳ bao cấp này, cuộc sống tuyệt đối không đến nỗi tồi tệ.

Khương Du Mạn nhìn chiếc hộp trước mặt. Đây hẳn là số của cải mà cả nhà đã đưa cho nguyên chủ để cầu xin cô đừng phá thai?

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
 

Nhiều đồ như vậy, vậy mà nguyên chủ còn dám nói là ‘tống cổ ăn mày’? 
 

Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này thật sự quá tham lam! 
 

Có số tiền này, tuy không thể so sánh với cuộc sống trước khi xảy ra biến cố, nhưng chắc chắn không đến nỗi nào.

Bình Luận (0)
Comment