Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 208

 
Hình phạt từ phía công xã được đưa ra rất nhanh chóng.

Cả nhà họ Dương đều phải đi nông trường Mưu Bình lao động cải tạo với thời hạn là ba năm.

Dân quân đích thân đến áp tải người, mặc cho bà Thái có đanh đá đến mấy cũng không dám làm càn trước mặt họ. Mấy người chỉ có thể cúi đầu chịu đựng, bị dẫn đi dưới sự chỉ chỏ của toàn bộ dân làng.

Căn nhà đối diện thoáng chốc trở thành phòng trống.

Đội sản xuất Thạch Cối Xay lại có đề tài bàn tán mới, tất cả đều tập trung vào chuyện nhà họ Dương. Ngược lại, chuyện của Phó Cảnh Thần lại trở nên ít nổi bật, thậm chí nếu có nhắc đến cũng nhanh chóng bị chuyển sang chuyện khác.

Đối với nhà họ Phó, việc này gần như không gây ảnh hưởng.

"Không có mẹ chồng nàng dâu hay buôn chuyện thị phi đối diện, em thấy không khí trong lành hẳn ra!"

Phó Hải Đường vừa nhặt rau vừa trò chuyện cùng Khương Du Mạn.

Khương Du Mạn lại không đáp lời, ngược lại có vẻ hơi thẫn thờ.

"Chị dâu, chị dâu?" Phó Hải Đường đưa tay quơ quơ trước mắt Khương Du Mạn.

Khương Du Mạn nhìn cô "Hả?"

"Chị nghĩ gì mà thẫn thờ thế? Có phải nhớ anh trai em rồi không?"

"Đúng thế," Khương Du Mạn thẳng thắn thừa nhận "Chị đang nghĩ, không biết tấm ảnh gửi đợt trước đã đến tay anh ấy chưa."

"Chắc là chưa nhanh thế đâu,"

Phó Hải Đường không nhịn được cười, làm mặt xấu, "Nhưng mà chị dâu, em cứ tưởng chị sẽ không thừa nhận cơ."

"Tại sao lại không thừa nhận?" Khương Du Mạn cười rạng rỡ với cô, cả người cô dưới ánh nắng ấm áp toát lên vẻ hòa nhã, vui vẻ.

Hai chị em vừa làm việc vừa nói nói cười cười.

Mẹ Phó thỉnh thoảng lại hé đầu ra khỏi cửa bếp liếc nhìn một cái, nụ cười trên môi bà hầu như không dứt. Nhưng khi nhớ đến Phó Cảnh Thần, trong mắt bà lại thoáng qua một nỗi u sầu nhàn nhạt.

Cũng không biết con trai thế nào rồi ?

Tại Quân khu.

Sư đoàn 22.

Lúc này, các chiến sĩ của Tiểu đoàn Thần Phong đang nằm thẳng cẳng trên sân tập, mồ hôi ra như tắm làm quần áo bết dính, tóc tai ướt sũng.

Những người lính ở các đơn vị khác chưa từng thấy những chiến sĩ mũi nhọn này chật vật như vậy, đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn.

"Đây chẳng phải là Tiểu đoàn Thần Phong đó sao? Họ cũng có lúc mệt như ch.ó thế này à?"

"Đó là do Doanh trưởng mới của họ tăng cường huấn luyện đó! Chậc chậc chậc, đám lính giảo hoạt này mà bị hành hạ tới mức đó, thật hiếm thấy!"

Bị nhiều người vây xem như vậy, các chiến sĩ Thần Phong ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.

Chỉ có trời mới biết, mấy ngày nay họ đã phải trải qua những đợt huấn luyện kinh hoàng đến mức nào.

Chạy vòng, mang vác nặng, b.ắ.n bia sống, chống bạo loạn... Những nội dung khó nhằn nhất đều được lôi ra tập lại một lần. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, da họ đã bị "nhuộm" đen sạm trở lại.

Điều khủng khiếp hơn là, hễ b.ắ.n trượt bia sống, lập tức phải chịu phạt thêm một buổi chiều huấn luyện b.ắ.n s.ú.n.g nữa. Doanh trưởng thật sự nghĩ ai cũng giống anh ấy, đều là thần thủ được ông trời phù hộ sao? Sai sót tích lũy nhiều, ngay cả những người coi huấn luyện b.ắ.n s.ú.n.g là trò chơi cũng không chịu nổi!

"Doanh trưởng quả nhiên vẫn là ác ma."

Lưu Ngọc Thành thở hồng hộc, nghiêng đầu nói: "Doanh trưởng, hay là chúng ta chừa cho lính ở các đơn vị khác một con đường sống đi ạ?"

Cứ luyện tập thế này nữa, cuộc Thi đấu lớn của Quân khu sắp tới chẳng phải Tiểu đoàn Thần Phong lấy tư thế đơn phương nghiền áp lên sàn, rồi quét sạch cái loại giải thưởng về sao?

Từ góc nhìn của những người lính đang nằm bệt, Phó Cảnh Thần với bờ vai rộng, eo thon đang đứng sừng sững phía trước. Mấy ngày nay anh cũng tập luyện nội dung giống mọi người, nên da cũng sạm đen, càng làm cho vẻ ngoài lạnh lùng, kiên nghị thêm rõ nét.

Nghe Lưu Ngọc Thành nói, anh đứng dậy nhặt chiếc áo khoác lên, rũ mắt nhìn đám thuộc hạ nằm đầy đất không dậy nổi, khẽ lắc đầu: "Quá yếu."

Cả Tiểu đoàn Thần Phong: "..."

Căm phẫn, nhưng không dám nói gì.

Ai bảo họ đấu không lại cơ chứ?

Người thua không có quyền lên tiếng a ! Quá bi ai !

Mọi người đành hít thở sâu để điều chỉnh, rồi mới miễn cưỡng đứng dậy nổi. Ai nấy đều ướt đẫm như vừa mới vớt ra từ dưới nước.

Phó Cảnh Thần thấy đã gần đến giờ cơm, dõng dạc nói: "Tập hợp thành hàng, đừng có lề mề !"

"Rõ!"

Tất cả nhanh chóng lập đội hình.

Đừng thấy lúc không nghiêm túc nhìn họ muốn bao nhiêu lưu manh có bao nhiêu lưu manh, nhưng chỉ cần một người trong số họ nghiêm túc lại, khí thế toàn thân cũng đủ làm đám lính mới run rẩy.

Khi xếp hàng bước vào nhà ăn, họ thu hút hầu hết mọi ánh mắt. Không chỉ vì dáng người thẳng tắp và âm thanh hùng hồn, dứt khoát, mà còn vì cả người họ ướt sũng.

Các chiến sĩ mới vừa chứng kiến cảnh huấn luyện của họ lúc nãy, giờ ai cũng lộ rõ vẻ ngưỡng mộ trong mắt. Đương nhiên, ngoài ngưỡng mộ nhóm người này, họ còn khâm phục người dẫn đầu, Phó Doanh trưởng.

Mãi đến khi đội ngũ giải tán, không ít ánh mắt vẫn còn dõi theo Phó Cảnh Thần.

Các chiến sĩ Thần Phong lấy xong cơm, mắt ưng quay đầu tìm kiếm doanh trưởng của mình ở đâu, định ngồi quây quần xung quanh anh.

Ánh mắt vừa lướt qua, họ thấy một người đang ngồi cùng bàn với Phó Cảnh Thần. Ánh mắt mọi người lập tức thay đổi.

Hạng Lập Phong nhìn Phó Cảnh Thần với ánh mắt phức tạp, nhìn lên vai Phó Cảnh Thần, nói : "Đã nghe nói cậu trở về rồi, hôm nay mới có dịp gặp mặt."

Vết thương của Phó Cảnh Thần lúc trước nằm ở ngực, rất gần vị trí vai. Nếu viên đạn đó lệch một chút trúng vào vai, anh đã không thể có ngày quay lại Tiểu đoàn Thần Phong.

Phó Cảnh Thần nhìn hắn, không nói lời nào.

 

Bình Luận (0)
Comment