Hạng Lập Phong cũng không bận tâm, tự mình nói: "Nói này, vợ cậu không đòi ly hôn với cậu à?"
Hắn không nói đến đề tài này thì thôi, vừa nhắc đến, Phó Cảnh Thần đã nghiêng đầu cảnh cáo hắn: "Đừng có đ.á.n.h bất cứ chủ ý gì."
Hạng Lập Phong nhún vai, cho đến khi dùng bữa xong cũng không nói thêm lời nào.
Lúc đứng dậy rời đi, hắn chỉ nói một câu: "Ngày mai, nhất định phải cẩn thận."
Phó Cảnh Thần không trả lời.
Ăn cơm xong trở lại sân tập, anh nhớ đến cảm giác đã quen thuộc mấy ngày nay. Ngày mai đã phải lên đường làm nhiệm vụ, anh nhìn chằm chằm bàn tay mình.
Lúc này trời đã tối, ngoài sân tập vẫn còn nghe tiếng lính mới xách nước rửa mặt. Phàm là tiếng động lớn hơn một chút, lập tức có tiếng quát tháo thô ráp của liên trưởng vang lên.
Anh lại lấy ra tấm ảnh chụp chung từ trong túi áo. Người phụ nữ trên ảnh cười tươi rạng rỡ, xinh đẹp đến nỗi dường như làm cả không gian nơi đây bừng sáng.
Ánh mắt Phó Cảnh Thần dịu dàng đi một chút.
Thế nhưng, còn chưa kịp lầm vào hồi ức, đám lính của Thần Phong Doanh đã ùa đến như một cơn lốc.
"Doanh trưởng, anh ngồi thừ ra đây làm gì? Có phải tên Hạng Lập Phong lại chọc giận anh không?"
"Chuyện đó không vội. Chờ thi đấu, chúng ta làm cỏ cái Doanh của bọn hắn!"
"Mã Lão Tam, cậu nói năng đừng có th* t*c thế! Cả Thần Phong Doanh bị người ta mắng là vũ phu là tại cậu đấy! Chúng ta là người có văn hoá. Có văn hoá, hiểu không ?"
"..."
Mọi người ồn ào một hồi, bỗng nhiên, Lưu Ngọc Thành liếc thấy tấm ảnh trong tay Phó Cảnh Thần.
Hắn ta kêu lên thất thanh: "Doanh trưởng, đây là chị dâu sao? Đẹp quá !"
"Ai đẹp?"
Cả đám nhao nhao ghé sát lại.
Vừa nhìn thấy, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.
"Doanh trưởng, thảo nào anh chẳng thèm để mắt đến đám nữ binh Đoàn Văn Công kia. Các cô ấy đúng là không thể sánh bằng chị dâu nhà mình!"
"Người ta có câu gì ấy nhỉ? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!"
Phó Cảnh Thần nhanh chóng nhét tấm ảnh vào túi. "Ăn no rửng mỡ đúng không?"
"Thêm hai mươi vòng chạy nữa nhé?"
"Kia không được, em nhớ ra còn có việc cần làm. Cáo tử !"
Mọi người lập tức tản đi như chim vỡ tổ.
Đuổi đám lính Thần Phong Doanh đi xong, Phó Cảnh Thần nghĩ đến nhiệm vụ ngày mai, không ngồi lâu liền trở về ký túc xá.
Sáng sớm hôm sau, anh đã lên xe ô tô quân dụng rời khỏi quân khu.
Cùng lúc đó, lính cảnh vệ gõ cửa phòng làm việc của Sư trưởng Nguỵ.
Nguỵ Lưu Cương nghe báo Phó Cảnh Thần đã xuất phát, gật đầu, nhìn tấm bản đồ treo sau lưng bàn làm việc. Nét mặt ông hiện lên vẻ lo lắng.
Đối tượng nhiệm vụ lần này thật sự rất khó nhằn. Các Sư đoàn khác cũng phái người đi, ai cũng muốn tóm gọn hắn. Nhưng tất cả đều thất bại, sau khi chiến sĩ thứ ba thật bại, đối phương đã nâng cảnh giác lên mức cao nhất.
Nghĩ đến người lính lần này đi làm nhiệm vụ lại là con trai của một cố lãnh đạo cũ, trong lòng Nguỵ Lưu Cương cũng không yên tâm.
Cả buổi sáng, ông gắng gượng ổn định tâm trạng, ngồi chơi cờ cho khuây khỏa.
Đến chiều, thời gian càng trôi qua, ông càng ngồi không nổi nữa, chỉ có thể đi đi lại lại trong phòng làm việc. Vẻ nôn nóng thấy rõ.
Người lính cảnh vệ đứng cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình.
Một lát sau, Nguỵ Lưu Cương rốt cuộc không nhịn được, nhìn chiếc điện thoại trên bàn, hỏi lính cảnh vệ: "Sao vẫn chưa có động tĩnh gì?"
"Thưa Sư trưởng, bây giờ vừa mới đến giờ thôi ạ, có lẽ bị chậm trễ một chút thời gian." Lính cảnh vệ thành thật nói.
Thời điểm này, Nguỵ Lưu Cương làm sao nghe lọt tai?
Ông cau mày đi thêm hai vòng nữa, cuối cùng dứt khoát ra khỏi phòng, đứng trên hành lang bên ngoài, nơi có thể trông thẳng ra cổng chính quân khu.
Lúc này, cách cổng chính quân khu không xa.
Hạng Lập Phong đang dẫn lính dưới quyền thao luyện, thỉnh thoảng liếc nhìn cổng xem có chiếc xe nào chạy vào không.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Hắn đang nhìn thì đột nhiên có người đi đến bên cạnh.
Hạng Lập Phong không quay đầu, lạnh giọng: "Đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa. Chỉ cần hắn quay về, cậu sẽ không còn được dẫn dắt Thần Phong Doanh nữa, chẳng phải anh mong hắn gặp chuyện sao?"
"Chúng ta từng là anh em mà." Kiều Vân Thâm nhíu mày.
"Ha hả." Hạng Lập Phong cười nhạt hai tiếng. "Tôi không dám làm anh em với loại người m.á.u lạnh như cậu."
Kiều Vân Thâm mím môi, còn chưa kịp mở lời, bên tai đã nghe thấy tiếng bánh xe ma sát mặt đường.
Quay đầu nhìn lại, một chiếc ô tô quân dụng chạy vào cổng, đỗ thẳng dưới tòa nhà văn phòng của Sư trưởng.
Bóng người quen thuộc nhanh chóng bước xuống xe, đi thẳng lên lầu.
Thấy vậy, ánh mắt Hạng Lập Phong hiện lên vẻ tán thưởng, hắn không nói lời nào, quay người dẫn lính đi.
Còn Kiều Vân Thâm thì ánh mắt phức tạp, đứng nhìn hồi lâu.
Trong phòng làm việc của Sư trưởng lúc này.
Nguỵ Lưu Cương xem xét văn kiện anh mang về, trong mắt đầy vẻ khen ngợi: "Không tồi! Ba nhân tài tinh nhuệ trước đó đều bó tay. Quả nhiên, bàn về khả năng b.ắ.n s.ú.n.g, cậu mới là người số một toàn quân khu."
Chuyện khó nhằn thế này, vẫn phải là Sư đoàn 22 ra tay!
Nguỵ Lưu Cương vừa mừng vừa vui, vỗ vai Phó Cảnh Thần hớn hở đến mức lông mày như muốn bay lên.
Tay ông lực đạo lớn, vỗ cũng không hề nhẹ. Vừa vỗ xong, ông liền thấy vài giọt m.á.u nhỏ xuống sàn.
Nhìn kỹ, thấy một vệt m.á.u đang rỉ ra từ cổ tay trái của Phó Cảnh Thần.