Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 213

 
"Có phải không?" Những dân quân khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Lăng Vân.

Chu Lăng Vân nhìn ánh mắt nôn nóng của Hồ Bình, thấy cổ họng nghẹn lại.

Hắn ta hiểu, chỉ cần thừa nhận, Hồ Bình sẽ không sao. Nhưng chút lương tâm còn sót lại nhắc nhở hắn, Khương Du Mạn vốn là người bị vạ lây, chuyện này là do Hồ Bình vô cớ gây rối.

Chẳng lẽ thật sự phải kéo Khương Du Mạn vào sao?

"Chu Lăng Vân, anh nói đi chứ!" Hồ Bình gấp đến độ dậm chân.

Trái ngược với cô ta, Khương Du Mạn khoanh tay đứng nhìn, vô cùng bình thản, ung dung.

"Tôi..." Chu Lăng Vân nuốt nước bọt vài lần, do dự mở lời.

Vừa mới thốt ra một chữ, Phó Cảnh Thần đã nắm lấy cổ áo hắn, khiến cổ Chu Lăng Vân lập tức bị nghẹt thở.

"Nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói. Nếu gật đầu hồ đồ, đồng chí sẽ bị tội phá hoại hôn nhân quân nhân đấy."

Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lẽo, lộ rõ sự cảnh cáo mãnh liệt.

Chu Lăng Vân vốn là người đọc sách, bị dọa đến mức không dám hó hé, những lời định nói đều nuốt ngược vào bụng.

"Hắn ta cố ý uy h**p!" Hồ Bình tức giận không chịu được, vội vàng tố cáo.

Hai người dân quân nhìn nhau, một người ngẩng đầu nhìn trời, người kia cúi đầu nhìn đất.

Đừng thấy ngày thường họ oai phong, nhưng đối mặt với quân nhân, họ vẫn vô cùng tôn kính. Hơn nữa, vị trước mặt này, bộ quân phục có đến bốn túi (đặc điểm cấp bậc cán bộ thời đó), vừa nhìn đã biết là người có chức vụ cao trong quân dội, họ lại không phải kẻ ngốc, sao có thể đắc tội với vị này.

Hồ Bình thấy thái độ của họ như vậy, còn gì không hiểu nữa? Trong chốc lát, chân cô ta mềm nhũn ra.

Bên kia, Chu Lăng Vân cũng phản ứng lại, hắn nghiến răng nói: "Không có, tôi và cô Khương không hề có quan hệ mờ ám."

Hắn căn bản là không dám thừa nhận, mà sự thật là cũng chả có gì để mà thừa nhận.

Nam nhân này nói rất đúng, chỉ cần hắn gật đầu, đó chính là phá hoại hôn nhân quân nhân, nếu bị phát hiện, không chỉ bị đuổi việc mà còn phải đi cải tạo ở nông trường. Nếu tội danh nặng hơn, vào nhà giam cũng là điều hoàn toàn có thể.

So với Hồ Bình, đương nhiên là tương lai của bản thân hắn quan trọng hơn! Hơn nữa, nếu không phải cô ta chạy đến đây làm loạn, thì đã chẳng có chuyện này xảy ra.

Phó Cảnh Thần lúc này mới buông tay ra khỏi cổ áo hắn.

Chu Lăng Vân được thở, vội vàng xoa xoa cổ, ho khan liên tục.

"Chu Lăng Vân, anh quên trước đây đã nói những gì với ba tôi rồi sao? Anh làm thế này, anh không phụ lòng tôi sao?"

Hồ Bình mặt đầy vẻ không thể tin được. Cô ta vội vàng nhìn về phía hai người dân quân: "Các anh thấy rồi đó, đều là hắn ta uy h.i.ế.p Chu Lăng Vân, Chu Lăng Vân bị ép buộc!"

Chu Lăng Vân vừa xoa cái cổ đang ho, con ngươi lóe lên tia lạnh lẽo.

Cho dù ba cô ta là đội trưởng đại đội thì sao?

Tội danh phá hoại hôn nhân quân nhân này mà hắn phải gánh, nửa đời sau chắc chắn sẽ bị hủy hoại. Đến lúc đó, đội trưởng đại đội sẽ gả con gái cho hắn sao ? Chẳng ai sẽ đồng ý gả con gái cho một người thanh danh đã hỏng bét.

Cô ta muốn hắn giúp đỡ bôi nhọ quân hôn, để xoá bỏ tội danh của mình, chứng tỏ cô ta căn bản không hề đặt hắn vào lòng. Cô ta chưa từng dùng chân tình, vậy thì việc gì hắn phải vì cô ta mà mạo hiểm.

"Im lặng!"

Hai người dân quân ho khan một tiếng, nhìn Hồ Bình với ánh mắt vô cùng nghiêm khắc. "Bôi nhọ gia đình quân nhân, cô là đại đội nào?"

"Đều là oan uổng, hắn ta nói bậy, tôi không có..."

"Chúng tôi đang hỏi, cô phải trả lời! Đại đội nào?!"

Hồ Bình sợ đến mức nước mắt rơi xuống: "Đại đội Sau Núi, Đại đội Sau Núi... Ba tôi là đội trưởng đại đội."

Cô ta sợ bị dẫn đi kiểm điểm công khai nên vội vàng khai cả thân phận của ba mình.

Đáng tiếc, điều đó chẳng có tác dụng gì.

Hai người dân quân không nói nhiều, nhanh chóng áp cô ta lại: "Đi theo chúng tôi một chuyến!"

Việc tiếp theo là giáo d.ụ.c tư tưởng hay kiểm điểm công khai, thì phải xem xét khi về trụ sở xử lý thế nào. Ngay cả là giáo d.ụ.c tư tưởng, cô ta cũng phải viết bản kiểm điểm nghiêm khắc, và thông báo sự việc này cho Đội trưởng Đại đội nơi cô ta sinh sống.

Hồ Bình bị đẩy đi, chân đã mềm nhũn.

Cô ta hối hận vô cùng. Bình thường ở Đại đội Sau Núi cô ta là người có tiếng nói, lần này là thật sự đã đá phải tấm sắt rồi!

Muốn giải quyết bằng cách xin lỗi ư ? 

Muộn !

Dân quân không cho cô ta cơ hội đó.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng họ đã biến mất.

Chu Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.

Sau đó quay đầu lại, hắn ta bắt gặp ánh mắt phức tạp của Khương Du Mạn.

Khương Du Mạn cảm thấy, Chu Lăng Vân người này rất giống ký sinh trùng. Ở kiếp trước của Diêu Tư Manh, hắn nhắm vào cô ta, con gái của đội trưởng đại đội Thạch Cối Xay. Lần này lại là con gái của đội trưởng đại đội Sau Núi. Dù ở đâu, hắn cũng chỉ nhìn trúng những cô gái có bối cảnh tốt.

Tuy nhiên, cô không rảnh nghĩ quá nhiều, bởi vì Phó Cảnh Thần đã bước đến bên cạnh cô.

Anh đưa tay đón lấy tập bài thi trong tay cô, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, về nhà."

Khương Du Mạn cười nhìn anh một cái, đưa đồ vật qua. Hai người sóng vai cùng nhau rời khỏi cổng trường.

Nhìn từ phía sau, một người cao lớn thẳng tắp, một người kiều diễm động lòng người, ngay cả bóng dáng cũng thật sự xứng đôi.

Chu Lăng Vân thở dài một hơi, thu ánh mắt về.

Hôm nay Khương Du Mạn không đạp xe đạp, vì vậy hai người cùng nhau đi bộ về nhà.

Họ sóng vai bước đi, đến đoạn đường vắng người, bàn tay rủ xuống bên hông Khương Du Mạn liền bị anh nắm chặt.

Mười ngón tay đan khít vào nhau.

"Sao không viết cho anh dù chỉ một câu?" Phó Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ trách móc, nhưng càng nhiều là tình yêu không nói thành lời.
 

Bình Luận (0)
Comment