Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 214

 
Khương Du Mạn biết anh đang nhắc đến chuyện bức thư, cô cố giấu đi ý cười nơi khóe miệng: "Có gửi ảnh rồi mà."

Không treo anh, anh làm sao có thể gấp gáp trở về ?

Cô đảo ngược tình thế, hỏi anh chuyện khác: "Anh nói là đi làm nhiệm vụ, nhanh như vậy đã trở về ?"

Ngay từ lúc nhìn thấy anh, cô đã rất muốn hỏi. Đáng tiếc lúc đó có Chu Lăng Vân và Hồ Bình ở đó, cô không tìm được cơ hội.

"Ừm," Phó Cảnh Thần gật đầu, môi mím lại, giọng nói hơi khàn: "Anh đã nói, rất nhanh sẽ về đón em và con."

Khương Du Mạn rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt chất chứa ý cười. Nhưng sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng hỏi:

“Thế anh có bị thương không?”

Phó Cảnh Thần lắc đầu, vẻ mặt bình thản: “Không có.”

Chẳng phải vết thương gì quan trọng, anh không muốn làm cô phải lo lắng. Còn nhiệm vụ nguy hiểm đến mức nào, anh cũng sẽ không hé nửa lời trước mặt cô. Với anh, đó chỉ là cái giá để được thường xuyên nhìn thấy cô và con mà thôi.

Khương Du Mạn nhìn anh, có chút hoài nghi: “Thật ư?”

Cô không hoàn toàn tin, nhưng nhìn lướt qua thì quả thật không thấy vết tích thương tổn nào rõ rệt.

“Ừm.”

Nắm chặt bàn tay đang đan vào nhau, Phó Cảnh Thần nhìn cô không hề chớp mắt: “Nếu em không tin, tối về xem từ từ.”

“Ai thèm xem anh!” Khương Du Mạn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, chỉ hận không thể bịt ngay cái miệng này lại.

Không hiểu sao, trước đây cảm thấy rất tự nhiên, nói gì cũng thoải mái. Thế mà non nửa tháng không gặp, dù vẫn là người ấy, khi đối diện và trò chuyện lại có một cảm giác khó tả. Có chút xa lạ, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng, còn khiến người ta mê muội hơn cả khoảng thời gian sớm tối bên nhau trước kia.

Khương Du Mạn thầm hối hận vì không đi xe đạp, nếu không thì đã về nhà sớm hơn được một chút.

Suốt quãng đường đi bộ, nỗi lòng bị kìm nén của cả hai chỉ có thể được thể hiện qua cái nắm tay siết chặt không rời.

Đáy mắt Phó Cảnh Thần ánh lên ý cười nhàn nhạt, không vạch trần cô vợ nhỏ của mình.

Khương Du Mạn bắt đầu ríu rít kể về tình hình trong nhà:

“Bố mẹ và Hải Đường chắc giờ này đang ở nhà cả. Mọi người nhớ anh lắm, thấy anh về thì không biết mừng đến mức nào đâu.”

“Tiểu Diệp thì sao?” Phó Cảnh Thần vẫn rất nhớ con trai.

Thằng bé từ lúc sinh ra đã được anh chăm sóc, xa nhau lâu như vậy, anh rất nhớ con.

“Thằng bé lại mập lên rồi. Giờ đã ăn được chút cháo loãng. Hồi anh mới đi, nửa đêm nó tỉnh lại còn hay tìm anh đấy.”

Phó Cảnh Thần chăm chú lắng nghe những thay đổi của con trai trong khoảng thời gian xa nhà. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến Đại đội Xay Đá.

Người dân trong đại đội nhìn thấy họ, mắt ai cũng gần như tròn xoe kinh ngạc. Sự chú ý dồn hết vào Phó Cảnh Thần.

Họ xúm lại chào hỏi rôm rả: “Ôi chao Cảnh Thần, cậu ăn mặc thế này là sao? Lâu nay cậu không ở nhà, hóa ra là về bộ đội hả?”

“Chắc chắn rồi! Cậu về là tốt quá, không thấy cậu lâu ngày thật không quen chút nào.”

Hồi trước săn lợn rừng, qua tài b.ắ.n s.ú.n.g của Phó Cảnh Thần và ba Phó, ai cũng đoán hai người họ từng là lính. Lúc đó mọi người còn thắc mắc sao Phó Cảnh Thần lại xuất ngũ, giờ xem ra, người ta đâu phải là xuất ngũ, rõ ràng là nhân tài được trọng dụng đây này.

Trong phút chốc, vô vàn suy nghĩ xẹt qua đầu óc mọi người.

Dí Lý cũng mắt sáng rực, nhưng bà nhìn ra vợ chồng họ đang nóng lòng về nhà, liền xua tay với đám đông:

“Thôi thôi, có gì lát nữa hỏi sau. Cảnh Thần lâu rồi không về, chắc chắn nhớ nhà muốn về gặp người thân lắm rồi. Mọi người tản ra đi!”

Nghe vậy, bà con thôn xóm cười, nhanh chóng nhường lối.

“Cháu cảm ơn đại gia đình ạ.” Khương Du Mạn thành tâm nói.

“Có gì đâu, mau về đi thôi!”

Dì Lý quay sang Phó Cảnh Thần: “Thằng c* nhà cậu giờ láu lỉnh lắm, nhìn cái là muốn bế.”

Nói thêm vài câu nữa, mọi người mới chịu giải tán.

Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn vội vã bước vào sân.

Nhóm thanh niên trí thức không bạo dạn bằng bà con thôn xóm, dù có thấy cũng chỉ đứng từ xa nhìn, không dám lại gần dò hỏi.

Hai vợ chồng cùng nhau về.

Trong phòng, ba người còn lại của nhà họ Phó đang ngồi bên giường, Tiểu Diệp quay lưng ra cửa, đang cười hà hà.

Vừa thấy Khương Du Mạn, nụ cười trên mặt mọi người chưa kịp nở trọn thì họ đã trông thấy Phó Cảnh Thần theo sát phía sau.

Nụ cười của ông bà Phó lập tức khựng lại, rồi họ đứng bật dậy, ngẩn ngơ nhìn con trai.

Phó Hải Đường là người phản ứng nhanh nhất, cô hét lên một tiếng, vui mừng lao tới ôm chầm lấy anh: “Anh! Là anh thật! Anh về rồi!”

“Anh mặc bộ đồ này đẹp trai quá!”

“Ừm.” Phó Cảnh Thần đón lấy em gái, rồi nhìn sang cha mẹ, cất tiếng: “Ba, mẹ.”

“Tốt, tốt, tốt, về được là tốt rồi.” Mẹ Phó dụi dụi khóe mắt. Non nửa tháng qua, miệng bà không nói nhưng trong lòng luôn lo lắng không thôi.

Phó Vọng Sơn cũng trăm mối ngổn ngang, nhìn bộ quân phục trên người con trai, khẽ gật đầu.

Giữa ba con, không cần nhiều lời.

“Nếu đã về thì mau ngồi xuống, mẹ đi làm thêm đồ ăn.” Mẹ Phó không chịu ngồi yên một khắc, vội vàng ra khỏi phòng.

Phó Hải Đường không đi theo giúp mẹ, cô cũng nhớ anh trai, quấn quýt hỏi han tình hình đợt trở về này.

Khi nghe anh nói đã hoàn thành nhiệm vụ và lập công, phản ứng của cô y hệt Khương Du Mạn, lập tức hỏi anh có bị thương không.

Ngay cả Phó Vọng Sơn cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Phó Cảnh Thần trấn an mọi người, anh nói hết thảy đều tốt.

Thấy anh quả thật không có vẻ gì là bị thương, hai ba con mới yên tâm, vừa lúc đó Tiểu Diệp bắt đầu quấy, chủ đề liền được bỏ qua.

Suốt buổi chiều hôm đó, Phó Cảnh Thần đều ở bên Tiểu Diệp và Khương Du Mạn.

Đến tối, con trai không “thơm” bằng vợ, bị anh trực tiếp giao cho ba mẹ Phó chăm sóc.

Mãi cho đến hơn nửa đêm, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Khương Du Mạn mệt đến mức tay cũng không nhấc nổi.

Cô xem như đã biết, anh quả thật đã dồn hết "thể lực" bị nén bấy lâu vào người cô.

Người ta nói “tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng thể lực này có hơi khủng khiếp quá không?

 

Bình Luận (0)
Comment