Tuy vậy, vừa lúc xe vừa khuất đi, những thôn dân đang làm việc gần đó liền nhao nhao bàn tán, như thể vỡ cả tổ ong:
“Người vừa nãy đi qua là tức phụ nhà ai vậy nhỉ? Tôi chưa thấy mặt cô ấy bao giờ!”
“Tôi cũng chả nhìn rõ. Ấy dà, cô ấy trắng trẻo thật đấy, nhìn cánh tay lấp ló kia kìa, trắng như tuyết luôn.”
“Mọi người thấy chưa? Một xe đồ của cô ấy chắc phải tốn bộn tiền lắm…”
Cả đoàn người vừa kinh ngạc, vừa tặc lưỡi, cau mày, không khỏi cảm thấy quá mức xa xỉ, lãng phí trong thời buổi này.
Đột nhiên, một bà thím bực bội lên tiếng: “Hôm nay cả đội đều đang đi làm đồng cơ mà? Sao cô ấy lại không ra đồng nhỉ?”
Mọi người sững sờ. Đúng rồi! Bây giờ là thời điểm thu hoạch vụ mùa, theo lý thì ai cũng phải ra đồng làm công điểm chứ!
Lập tức, một vòng thảo luận mới lại nổ ra.
Tuy miệng thì bàn luận không ngớt, nhưng động tác cắt lúa mạch trên tay họ lại không hề chậm đi chút nào, vì đó chính là công điểm quý giá.
Chu Vân và mấy người cùng nhóm được phân công làm việc ở cánh đồng phía bên phải, cách xa đường lớn nên không nghe rõ động tĩnh ồn ào.
Cô ta đang nghỉ ngơi một lát, thấy những người gần đường đang cười nói rôm rả, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Sáng nay, Chu Vân vì muốn tiết kiệm lương thực nên đã nấu cháo loãng đến mức có thể soi gương được. Lao động dưới trời nắng lâu như vậy, bụng cô ta đã sớm tiêu hóa sạch sành sanh.
Xoa xoa cái bụng đang đói meo, cô ta không kìm được hỏi người ghi công điểm bên cạnh: “Chị ơi, chừng nào mình mới được về nấu cơm trưa đây ạ?”
Người ghi điểm đáp: “Phải đợi đến mười hai giờ trưa tan ca mới được về nấu chứ em, bây giờ mới có mười một giờ thôi.”
Chu Vân đói đến mức cồn cào ruột gan. Nghe nói còn phải chịu đựng thêm một tiếng nữa, cô ta phơi nắng đến đầu óc choáng váng cũng chỉ đành tiếp tục công việc.
Lúc này, những người trong gia đình họ Phó cũng phơi đến đỏ bừng mặt. Mẹ Phó và Phó Hải Đường lần đầu xuống đồng làm việc, ban đầu chưa bắt được nhịp nên chậm hơn người khác một khoảng lớn.
Thế nhưng quen tay hay việc, làm việc một buổi sáng, tốc độ của họ cũng dần dần theo kịp mọi người.
Còn về phần Phó Vọng Sơn và Phó Cảnh Thần thì không cần phải nói. Thể lực của hai người họ rất tốt, không hề thua kém bất cứ thôn dân nào.
Chu Vân vốn đang mệt mỏi, đói bụng nên tâm trạng cực kỳ bực bội. Ngẩng đầu thấy bốn người nhà họ Phó đang làm việc ở ruộng bên cạnh, lòng cô ta lại dễ chịu đi phần nào.
Cô ta thâm nghĩ: Đợi lát nữa về nhà, họ cũng sẽ giống mình, phải lo chuyện nồi niêu xoong chảo, rồi còn phải hầu hạ cái cô tức phụ lười biếng kia nữa chứ.
Khi bà con thôn dân vẫn đang c.ắ.n răng gồng mình chịu đựng nốt giờ làm cuối cùng dưới nắng, thì Khương Du Mạn đã về đến khu tập thể thanh niên trí thức.
Bác Lý dừng xe ngay trước cửa khu tập thể, còn nhiệt tình xuống xe xách túi đồ giúp cô vào tận nhà.
“Cháu cảm ơn bác ạ,” Khương Du Mạn vội vàng đưa tiền cho chú.
“Không có gì đâu, nhưng mà này cô gái, trước đây sao chú chưa thấy cháu bao giờ nhỉ? Cháu mới đến à?” Bác Lý nhận tiền, không kìm được hỏi.
“Dạ đúng rồi ạ, cả nhà cháu mới đến hôm qua ạ.”
“À, thảo nào.” Bác Lý gật gù, nhìn cả một túi đồ ngon lành, cuối cùng cũng không nhịn được mà dặn dò:
“Cô gái à, cháu đừng trách bác lắm lời nhé. Mấy thứ này cháu cất giấu đi mà ăn dần, đừng để người ta thấy, bằng không thì không hay đâu.”
Bác Lý trước đây cũng là người từng nhập ngũ, có lòng tốt. Nghe Khương Du Mạn nói là cả nhà cô mới đến, ông biết ngay không phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn bình thường, mà phần lớn là do xảy ra chuyện nên phải chuyển về đây.
Những người bị gọi là cải tạo không thể so sánh với thanh niên trí thức được. Nếu lỡ làm phật lòng hoặc để họ ghen ghét, đố kỵ, chỉ cần họ đi tố giác một câu là sẽ gặp phiền phức lớn ngay.
Cũng vì thấy Khương Du Mạn ngoan ngoãn lễ phép, bác Lý mới tiện mồm nhắc nhở vài câu.
“Cảm ơn bác đã nhắc nhở, cháu hiểu rồi ạ.” Khương Du Mạn không nghĩ rằng bác Lý lại có thiện tâm như vậy, trong lòng cũng có chút cảm động.
Có điều cô có giấy tờ khen thưởng của mẹ nguyên chủ, chắc chắn sẽ không gặp rắc rối gì lớn. Tuy nhiên, chuyện này không cần thiết phải nói với bác Lý.
Bác Lý không biết những điều đó, thấy Khương Du Mạn đáp lời thì cho là cô đã nghe lọt tai.
“Ừ, cháu hiểu là tốt rồi.”
Nói xong, ông hàn huyên thêm vài câu rồi lái xe rời đi.
Khương Du Mạn thì tiếp tục chuyển đồ vào trong phòng.
Lần này cô đi chợ, coi như đã thăm dò rõ được tình hình, nên đương nhiên cô không thể thành thật dọn dẹp hết những thứ vừa mua về.
Cô tranh thủ lúc người nhà chưa về, nhanh chóng lấy thêm không ít đồ đạc từ không gian riêng, đặc biệt là vải vóc và nguyên liệu nấu ăn.
Sau đó, cô xách đồ vào bếp bắt đầu nấu bữa trưa.
Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đi làm đồng, đương nhiên phải ăn uống thật bồi bổ. Vì thế, Khương Du Mạn quyết định chặt giò heo, chuẩn bị làm món giò heo kho tàu béo ngậy.
Giò heo chặt xong rửa sạch, chần qua nước sôi để loại bỏ tạp chất.
Tiếp theo, cô dùng đường phèn lấy từ trong không gian xào để tạo màu cánh gián đẹp mắt, rồi cho giò heo vào đảo qua, thêm gia vị và nước, đậy nắp nấu cho chín mềm.
Khu thanh niên trí thức có tổng cộng hai cái bếp lò để nấu ăn.
Trong lúc đậy nắp nồi giò heo kho, chiếc nồi còn lại cô dùng để hấp bánh màn thầu bằng bột mì trắng.