Ngày thường, thanh niên trí thức về phải xếp hàng để nấu cơm, nhưng lúc này chưa đến giờ tan ca, Khương Du Mạn có thể một mình dùng hai cái bếp lò.
Giò heo và màn thầu ra lò gần như cùng một lúc!
Giò heo màu hồng đậm, óng ánh, màn thầu thì trắng trẻo, mềm xốp, trông thấy đã muốn ăn ngay!
Khương Du Mạn lười là thật sự lười, nhưng cũng thất sự thích ăn, nên đối với nấu nướng vẫn là có bản lĩnh thật.
Về món canh, cô trực tiếp dùng nước linh tuyền, kết hợp rong biển và trứng gà, làm một nồi canh rong biển trứng.
Khương Du Mạn nếm thử một ngụm, không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng cô luôn cảm thấy món canh nấu bằng nước linh tuyền ngon hơn rất nhiều.
Một thau canh đầy ắp, cộng thêm một tô lớn giò heo kho tàu và mấy cái bánh màn thầu trắng tinh.
Vừa làm xong xuôi hết mọi thứ, tiếng loa của đội sản xuất thông báo tan ca mới vang lên.
Khương Du Mạn vội vàng mở tung cửa sổ phòng bếp để thông gió, tránh để mùi thơm còn vương lại.
Những món ăn ngon như thế này, ở thời hiện đại cô thấy rất đỗi bình thường, nhưng trong hoàn cảnh mọi người đều phải ăn khoai, ăn ngô, dễ dàng bị người khác ghen ghét đố kỵ hận.
Hôm nay là tình huống đặc biệt, phải đi công xã một chuyến, về sau, cô có thể dậy sớm hơn, nấu cơm xong xuôi rồi cho vào không gian để giữ ấm, để có thời gian tản mùi.
Khương Du Mạn vừa suy tính, vừa bưng đồ ăn vào trong phòng.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng người lục tục trở về.
Chu Vân chạy lên dẫn đầu. Cô ta đói đến không chịu nổi, vừa tan ca đã vội vã chạy về nấu cơm ngay.
Chờ khi cô ta cuống cuồng cầm theo bột ngô ra, vừa bước vào cửa bếp, lập tức ngửi thấy một mùi thịt kho còn vương vấn.
Gần như ngay lập tức, nước miếng trong miệng Chu Vân đã tiết ra, bụng cô ta càng đói đến mức réo ầm ĩ.
Ánh mắt cô ta theo bản năng tìm kiếm khắp phòng bếp, chỉ thấy bệ bếp và nồi niêu đều sạch sẽ, ngay cả một chút mỡ thịt cũng không thấy đâu.
“Chị Chu, chị còn đứng đây làm gì? Chị bảo chị đói lắm cơ mà? Mau nấu cơm đi chứ.”
Mấy nữ thanh niên trí thức khác bưng chậu bột đi đến, nói.
“Sao tôi cứ ngửi thấy trong bếp mình có mùi thịt thế nhỉ?” Chu Vân hít hà cái mũi, “Mấy cô ngửi xem, có ngửi thấy không?”
“Đội mình còn chưa chia thịt, lấy đâu ra mùi thịt hả chị? Chị Chu, chị nhầm rồi chăng?”
“Mấy cô vào mà ngửi đi, đúng là có thật mà.” Chu Vân vô cùng kiên định.
Khứu giác của cô ta rất nhạy bén, ngửi thấy không chỉ có mùi thịt, mà món thịt này dường như còn được kho rất thơm nữa.
Mấy cô thanh niên trí thức nghe vậy ngẩn người, bước chân vào bếp.
Họ học theo Chu Vân, hít hít cái mũi, cẩn thận ngửi thử.
“Hình như... đúng là có mùi thơm thật.”
“Chẳng lẽ ai đang hầm thịt trong bếp của mình à?” Mấy người nhăn mày khó hiểu.
“Chu Vân!”
Đúng lúc này, chồng Chu Vân ôm đứa con trai đang khóc ngằn ngặt đi đến, “Khi nào mới có cơm ăn đây? Con trai đói cứ khóc mãi.”
“Đây, làm liền đây.” Chu Vân thấy con khóc t.h.ả.m như vậy, nhất thời cũng không còn tâm trí đâu mà truy hỏi chuyện mùi thịt nữa, vội vàng thêm nước nhào bột ngô.
Lúc này, trong sân cũng có không ít thanh niên trí thức khác trở về. Tiếng người ồn ào, cãi cọ làm mọi người tạm thời quên đi chuyện mùi thịt kia.
Phòng ở không cách âm, trong nhà Khương Du Mạn cũng nghe thấy mấy câu đối thoại vừa rồi ở ngoài sân.
Về sau nhất định phải dậy sớm nấu cơm.
Nếu không bị người ta chằm chằm nhìn vào, quả thực không tốt chút nào.
Hoặc là… xây một cái bếp riêng.
Căn nhà họ được phân có một căn chái nhỏ đã sập ở bên cạnh. Lúc ấy, cô đã nghĩ đến việc có thể dựng nó lên thành một cái bếp nhỏ.
Nếu có bếp riêng của mình, cô sẽ không cần phải lo lắng nhiều như thế này nữa.
Khương Du Mạn không muốn nhịn ăn nhịn mặc, thà phiền phức một chút, cô cũng không muốn bạc đãi cái dạ dày, dù của cô, Phó Cảnh Thần, hay cha mẹ chồng, em chồng đều không được.
Đúng rồi.
Sao mọi người đều đã về, mà Phó Cảnh Thần và cha mẹ và em chồng còn chưa về nhỉ?
Nghĩ đến đây, Khương Du Mạn đứng dậy khỏi ghế, định ra cửa sổ nhìn xem sao.
Vừa mới đứng lên thì cửa đã bị đẩy ra.
Ngay sau đó, cả gia đình họ Phó bước vào.
Vừa bước chân vào nhà, họ đã ngửi thấy một mùi thơm thịt kho đậm đà.
“Ba mẹ, Cảnh Thần, Hải Đường, mọi người về rồi ạ? Chắc là đói bụng lắm rồi đúng không? Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Khương Du Mạn nhìn họ, cười tươi nói.
Phó Hải Đường vốn dĩ mệt đến mức tay chân rã rời, lại thêm cái bụng đói réo, từ xa thấy cửa nhà đóng chặt, tâm trạng cô cực kỳ tệ.
Cô còn nghĩ rằng Khương Du Mạn có khi vẫn còn đang ngủ nướng trong chăn.
Dù sao thì trước đây cô ấy ngủ đến tận chiều cũng là chuyện thường xuyên.
Nghĩ đến cảnh đi làm đồng về còn phải vào bếp nấu cơm hầu hạ Khương Du Mạn, Phó Hải Đường tức đến muốn chết!
Ai ngờ, khi đẩy cửa vào, cô lại thấy cái cô chị dâu "làm tinh" kia đang cười toe toét ngồi trong nhà!
Không chỉ thế, trên bàn trước mặt Khương Du Mạn còn bày một tô giò heo kho tàu bóng lưỡng, to đùng, cùng với những chiếc bánh màn thầu trắng tinh đang bốc hơi nghi ngút!
Phó Hải Đường không kìm được nuốt ực một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Cô… cô làm những thứ này ư?” Giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi.