Mẹ Phó nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, đề phòng người bên ngoài nhìn thấy, sau đó mới bước tới, “Mạn Mạn, tất cả những thứ này đều là con làm sao?”
Nghi vẫn y hệt Phó Hải Đường, vì quá kinh ngạc, bà thậm chí còn quên cả việc trách mắng Phó Hải Đường vì không gọi Khương Du Mạn là “chị dâu” nữa.
“Dạ đúng ạ,” Khương Du Mạn liếc nhìn Phó Cảnh Thần, rồi giải thích, “Hôm qua con có nói với Cảnh Thần rồi, mọi người làm việc nặng nhọc không thể ăn uống sơ sài được, nên sáng nay con cố ý đi công xã mua không ít đồ ngon về.”
Mẹ Phó nhìn sang Phó Cảnh Thần, thấy con trai mình khẽ gật đầu.
Rõ ràng, hai vợ chồng này đã bàn bạc trước với nhau.
Mẹ Phó khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, xót xa nói: “Con xem con kìa, đang m.a.n.g t.h.a.i không thoải mái, mà còn lăn lộn làm đồ ăn ngon cho cả nhà thế này.”
Khóe mắt Khương Du Mạn giật nhẹ một cái. Đúng là trước đây, lúc mới mang thai, nguyên chủ sợ mệt mỏi nên ngày nào cũng than vãn không khỏe. Vì vậy, cả nhà mới cực kỳ cưng chiều cô.
Nhưng bảo cô ngồi nhìn cả nhà đi làm đồng về mệt nhoài lại còn phải vào bếp phục vụ mình, lương tâm cô thật sự không cho phép.
"Ba, mẹ, Hải Đường, mọi người mới là người vất vả. Nào, mau nếm thử tay nghề của con xem sao." Cô vội vàng gắp móng giò vào chén của cả bốn người.
Mẹ Phó rất nể tình ăn một miếng, không khỏi cảm thán: "Ngon, ngon thật đấy."
Không ngờ con dâu nấu nướng lại ngon đến thế.
"Cảnh Thần, anh cũng ăn đi." Khương Du Mạn lại nhìn về phía Phó Cảnh Thần.
Phó Cảnh Thần gật đầu. Cô thấy môi anh hơi khô, lại cầm chén múc canh cho mọi người.
Uống xong chén canh trứng nấu rong biển nóng hổi, vẻ mặt bốn người trên bàn đều lộ rõ sự thỏa mãn. Món canh này vị thật sự không tồi! Uống vào vừa giải khát lại vừa thấy cơ thể nhẹ nhõm đi vài phần.
Còn về chậu thịt kho tàu móng giò đầy ắp kia, người không làm việc nặng còn thấy thòm thèm, nói gì đến họ, những người đã mệt mỏi suốt cả buổi sáng, bụng đói réo gọi?
Móng giò màu vàng óng ả, béo mà không hề ngấy, hương vị cực kỳ tuyệt vời! Nước thịt đậm đà còn có thể rưới lên chiếc bánh mì màn thầu trắng mới hấp, chiếc màn thầu được hấp cực kỳ khéo léo, mềm xốp, thơm ngon. Hai thứ kết hợp lại, thật khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.
Đặc biệt là Phó Hải Đường, cô gặm móng giò, ăn bánh màn thầu trắng, đôi mắt vì thỏa mãn mà lim dim lại. Vốn dĩ, cô còn chút ý kiến vì Khương Du Mạn không chịu đi làm đồng, nhưng sau bữa ăn này, những ý kiến bất mãn trong lòng đã vơi đi không ít.
Nếu Khương Du Mạn cứ ở nhà, lâu lâu lại nấu cho cả nhà một bữa ngon thế này, hình như cũng không tệ lắm.
Cũng không phải Phó Hải Đường cô quá dễ bị mua chuộc, chỉ trách tay nghề của Khương Du Mạn này thật sự quá xuất sắc! Còn ngon hơn cả món ăn ở nhà hàng quốc doanh !
Một bữa cơm kết thúc, cả nhà ai nấy đều ăn uống no nê, thỏa mãn. Móng giò được ăn sạch sẽ, ngay cả canh trứng rong biển cũng được uống cạn giọt cuối cùng.
Phó Hải Đường xoa xoa cái bụng căng tròn, ngồi lì trên ghế không muốn động đậy. Cô đã ăn đến mức no căng bụng.
Phó Cảnh Thần thì rất chủ động. Ăn cơm xong, anh đứng dậy đi rửa chén bát.
Khương Du Mạn không ngăn anh. Trong suy nghĩ của cô, đàn ông nên chia sẻ việc nhà. Dù cô không ra đồng, nhưng cô đã vật lộn cả buổi sáng trong bếp, chuẩn bị bữa cơm này cũng không phải không vất vả.
Nguyên tắc thứ nhất của một người phụ nữ may mắn: Phụ nữ phải học cách lười biếng và buông bớt việc nhà, có thế chồng mới biết thương xót mà san sẻ.
Nhà bọn họ ở bên ngoài rìa, mỗi căn nhà lại đều có chỗ rửa ráy bên ngoài, không cần phải đi vào bếp chung. Phó Cảnh Thần nhanh chóng rửa chén xong rồi trở về.
"Chiều nay mấy giờ mọi người đi làm?" Khương Du Mạn vừa thoa kem dưỡng da lên tay, vừa hỏi.
"Hai giờ." Phó Cảnh Thần nhìn cô đáp.
"Vậy anh mau lên giường chợp mắt một lát đi." Khương Du Mạn vỗ vỗ lên giường.
Nói xong, đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh. Cô hơi bực mình quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt anh đang nhìn cô thật sâu, liền không kìm được hỏi:
"Sao vậy anh?"
Phó Cảnh Thần bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: "Hôm nay em vất vả rồi."
Anh không ngờ cô thật sự có thể lo liệu mọi thứ trong nhà chu đáo đến vậy. Hôm nay, khi về nhà thấy có đồ ăn nóng hổi cùng Khương Du Mạn đang chờ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp. Kết hôn đã lâu như thế, anh chưa từng biết vợ mình nấu nướng tốt như vậy.
Bị Phó Cảnh Thần dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, tâm Khương Du Mạn thoáng chốc nhũn ra.
Nhưng cô là đoá hoa thanh tỉnh !
Tuyệt đối không thể để người đàn ông này mặc định đây là việc cô đương nhiên phải làm.
Cô lập tức khẽ cúi đầu, vẻ mặt tự trách mở lời:
"Em không biết làm việc đồng áng, chỉ biết mỗi nấu cơm thôi." Khương Du Mạn ngẩng đầu lên, nét mặt có chút buồn bã: "Có thể giúp đỡ được người trong nhà, em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi."
Phó Cảnh Thần không ngờ cô lại nói như vậy, theo bản năng nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt Khương Du Mạn mờ hơi sương, khóe môi khẽ mím lại, trông yếu đuối và tự trách vô cùng.
Trái tim anh thầm mềm đi một nửa.
Mặc dù cuộc hôn nhân này là do cô dùng thủ đoạn mà có, nhưng sau khi kết hôn, cô hiểu chuyện lại còn biết làm nũng, khiến anh không tự giác mà quan tâm đến cô mọi lúc mọi nơi. Dù sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lòng người cũng là thịt. Hiện tại, cô chịu theo anh về nông thôn, còn có thể gạt bỏ sĩ diện để xuống bếp, lo cho cả gia đình cóbữa ăn nóng sốt, Phó Cảnh Thần cũng đau lòng cô.
"Em làm được như thế này đã rất tốt rồi. Việc đồng áng đã có bọn anh lo, em cứ ở nhà thôi." Anh nhìn cô, nghiêm túc nói.