“Sao lại không có khẩu vị?” Phó Hải Đường nghi hoặc không thôi.
Cô nàng thì dạo này vận động nhiều, lúc nào cũng đói đến mức bụng dán vào lưng, căn bản sẽ không có chuyện chán ăn.
“Chắc là tại trời nóng thôi. Hai người cứ tự nhiên ăn nhé, chị vào nhà trước.”
Khương Du Mạn nôn nóng chuyện trong lòng, nói rồi đứng dậy về phòng, tìm giấy bút ngồi xuống bàn.
Tô trưởng đoàn chỉ ở Sư đoàn 22 có ba ngày. Cô nhất định phải hoàn thành kịch bản trong ba ngày này.
Kịch bản của cô Văn Tâm vừa giao cho Ca vũ đoàn Hướng Dương, nếu Tô trưởng đoàn có thể duyệt kịch bản của cô, thời gian tập luyện của hai đoàn sẽ gần như nhau.
Cầm bút, nhìn tờ giấy trắng tinh trên bàn, Khương Du Mạn như được trở về những năm tháng trên giảng đường, đầy nhiệt huyết viết xuống con chữ đầu tiên.
Lâu rồi không viết, lúc đầu còn hơi khúc khuỷu, gượng gạo.
Nhưng khi viết quen tay, những kiến thức cô đã học, những phân tích kịch bản ưu tú đã xem, những vở ca vũ kịch đã nghiên cứu có hệ thống... đều khiến cô viết càng lúc càng trôi chảy.
Cô viết liền một mạch.
Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nên không hề nghe thấy động tĩnh khi Phó Cảnh Thần bước vào phòng.
Thấy vợ đang viết lách, Phó Cảnh Thần cũng không quấy rầy. Anh bế con trai đặt lên giường.
Vừa được đặt xuống, Tiểu Diệp liền rầm rì hai tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt.
Phó Cảnh Thần đưa tay vỗ vỗ, thằng bé mới lật mình nhắm mắt lại. Chiếc mũi nhỏ hít hít, động đậy vài cái, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Từ góc nhìn của Phó Cảnh Thần, lông mi con trai dày và rậm, má bên phúng phính, đáng yêu biết bao.
Anh chống tay nhìn con một lúc lâu, mới bước đến bên bàn.
“Anh vào từ lúc nào thế?” Khương Du Mạn giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
“Mới vào thôi,” Phó Cảnh Thần liếc tờ giấy trên bàn cô, rồi lại đặt ánh mắt lên mặt cô, “Viết thư à?”
“Không phải,” Khương Du Mạn không định giấu anh, “Là kịch bản ca vũ kịch.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến viết cái này?”
Phó Cảnh Thần đương nhiên biết kịch bản ca vũ kịch là gì. Hằng năm, trong những dịp quân khu tổ chức đại hội hoặc lễ hội lớn, quân đội đều tổ chức các buổi diễn ca vũ kịch.
Tiết mục này yêu cầu phải có cốt truyện xuất sắc lại phải mang ý nghĩa sâu sắc.
“Viết chơi thôi.”
Khương Du Mạn nói: “Hôm đó em đi cùng Hải Đường đến đoàn văn công, nghe nói đến ca vũ kịch, nên em viết lại câu chuyện mình nghĩ ra.”
Phó Cảnh Thần nghĩ đó chỉ là sở thích của vợ, cũng không nói đến độ khó và yêu cầu của ca vũ kịch ở quân khu, anh chỉ dặn dò: “Đừng quá vất vả.”
“Em biết mà.”
Khương Du Mạn quay lại tiếp tục viết. Viết được gần nửa trang, cô thấy bên cạnh im lìm không có động tĩnh, bèn quay đầu nhìn.
Vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phó Cảnh Thần.
Rõ ràng là nãy giờ anh vẫn luôn nhìn cô.
“Anh lên giường nghỉ đi,” Khương Du Mạn chỉ vào giường, “Lên ngủ cùng con trai anh đi.”
“Không muốn ngủ.” Phó Cảnh Thần mím môi, muốn nói rồi lại thôi .
Khương Du Mạn nhìn ra, “Anh có chuyện gì muốn nói à?”
“Ừm.”
Ánh mắt Phó Cảnh Thần có chút lo lắng, “Em nói dạo này ăn uống không tốt, có phải… lại có em bé rồi không?”
Khương Du Mạn: “…” Cô còn tưởng anh sẽ hỏi cô tại sao tự dưng lại viết kịch bản.
Không ngờ anh lại nghĩ xa đến thế!
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!” Khương Du Mạn lườm anh một cái, “Em lấy lệ Hải Đường thôi, chúng ta cẩn thận thế cơ mà, làm sao lại có được?”
Đâu phải cứ chán ăn là mang thai, huống hồ Tiểu Diệp mới bao lớn chứ !
Phó Cảnh Thần nghe cô nói vậy, nỗi lo quanh quẩn trong lòng mới vơi bớt đi một chút.
Con cái quả thật rất đáng yêu, nhưng quá trình đau đớn sinh nở đều do một mình vợ chịu đựng. Bọn họ có một đứa con là anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Chuyện anh muốn hỏi đã hỏi xong rồi đúng không, mau lên, đi nghỉ ngơi đi.” Khương Du Mạn phất tay đuổi người.
Phó Cảnh Thần thấy cô không có ý định nghỉ cùng, đành bất đắc dĩ đứng dậy, cùng con trai nghỉ trưa.
Nửa giờ sau, anh kết thúc giấc ngủ trưa ra khỏi phòng.
Khương Du Mạn đã viết mười mấy tờ giấy. Nghe thấy động tĩnh của anh, cô ngẩng đầu nói nhanh: “Đi nhanh đi, buổi tối về sớm một chút.”
Phó Cảnh Thần vốn còn có chút hụt hẫng, thoáng chốc đã được dỗ dành trở lại: “Ừm.”
Nói rồi, anh đội quân mũ lên và ra cửa.
Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, Khương Du Mạn âm thầm buồn cười. Nhìn chồng kịch bản trên bàn, tâm trạng cô càng lúc càng tốt, lại cầm bút viết tiếp.
Mất cả buổi chiều, cuối cùng cô cũng viết xong, cô đóng nắp bút lại.
Lúc này, trên bàn, giấy đã chồng thành một xấp dày cộm.
Trong kịch bản ca vũ kịch này, cô đã xây dựng cốt truyện dễ dàng gây được đồng cảm nhất trong bối cảnh thời đại hiện tại, toàn bộ nội dung đều phù hợp với bối cảnh quân khu.
Cả vở kịch, cô viết rất xuôi, cũng rất có niềm tin.
Nhìn kịch bản này, Khương Du Mạn bắt đầu cân nhắc tìm cơ hội gặp Tô trưởng đoàn.
Mà lúc này, tại Đoàn Văn công, không khí ảm đạm như phủ một màn mây đen.
Trừ Phó Hải Đường, gia đình các nữ binh khác đều ở rất xa, dù được tự do hoạt động cũng không thể về nhà.
Họ hoặc ở phòng tập luyện vũ đạo, hoặc ở ký túc xá trò chuyện.
Nhưng nghe những lời truyền tai nhau, không ai còn tâm trạng luyện vũ nữa.
“Ca vũ đoàn Hướng Dương sao có thể như vậy! Bọn họ thật sự cướp kịch bản của cô Văn Tâm rồi ! Ba tháng nữa là đại hội quân khu rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
Có người bất bình phẫn nộ: “Muốn nổi danh đến điên rồi sao ? Thật không biết xấu hổ!”
Lại có nữ binh cắn môi: “Chuyện này ... không phải cô Văn Tâm cũng có trách nhiệm sao ? Bà ấy…”
Nói đến đây thì không thốt nên lời nữa.
Cô Văn Tâm có danh tiếng lẫy lừng trong toàn quân khu, ngay cả Tô trưởng đoàn của họ thấy bà ấy cũng phải gọi một tiếng cô Văn Tâm.
Họ chỉ là những nữ binh bình thường, thật sự rất khó để chỉ trích một vị tiền bối có thâm niên như vậy.