Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 242

 
“Thôi được rồi, chúng ta không có vở của cô Văn Tâm, thì vẫn còn kịch bản khác mà.”

Khương Minh Hà kịp thời lên tiếng an ủi: “Càng vào lúc này, chúng ta càng phải luyện tập thật tốt. Sợ nhất là có người nhảy không đạt, làm kéo trình độ vũ đạo chung của cả đoàn.”

Lời của Khương Minh Hà nghe như đang an ủi mọi người, nhưng người có tâm đều biết cô ta đang chĩa mũi nhọn vào ai.

Ngụy Tình không khách khí nói: “Khương Minh Hà, Phó Hải Đường tuy là tân binh, nhưng cô ấy cũng có cơ sở vũ đạo đó, độ dẻo dai cũng không kém, làm gì có chuyện kéo chân sau?”

Phó Hải Đường và Ngụy Tình ở cùng một ký túc xá, tính cách hai người rất hợp nhau.

Lúc này Phó Hải Đường không có ở đây, nghe thấy lời nói đầy ám chỉ của Khương Minh Hà , Ngụy Tình thấy khó chịu thay bạn.

“Ngụy Tình, cậu hiểu lầm rồi.”

Khương Minh Hà nói: “Tớ không có ý đó, tớ chỉ muốn mọi người đều luyện tập thật chăm chỉ thôi.”

Tác phẩm tái xuất của cô Văn Tâm bị cướp mất, cả đoàn tràn ngập nỗi thất vọng nặng nề, hai người này đấu khẩu mà không ai mở miệng hùa theo.

“Hừ, cậu cứ giả vờ đi, tôi còn lạ gì cậu.”

Ngụy Tình trợn trắng mắt không chút khách khí, rồi quay người bỏ đi.

Khương Minh Hà nhìn bóng lưng Nguỵ Tình, siết chặt nắm tay.

Hai người họ là khắc tinh của nhau, đều là người nhảy tốt nhất đoàn văn công, nhưng luôn đối chọi.

Giờ Phó Hải Đường lại ở cùng ký túc xá với Ngụy Tình… Khương Minh Hà sợ Phó Hải Đường sẽ nói chuyện của mình cho Nguỵ Tình.

Khương Du Mạn là chị dâu của Phó Hải Đường, biết đâu Khương Du Mạn đã sớm kể chuyện của cô ta cho Phó Hải Đường nghe rồi.

Nếu Ngụy Tình biết được tin tức về cô ta từ miệng Phó Hải Đường, sau này cô ta ở Đoàn văn công còn mặt mũi gì nữa !

“Ngụy Tình hôm nay sao thế? Như thể ăn phải t.h.u.ố.c s.ú.n.g ấy?”

“Đúng đó, Minh hà, cậu đừng chấp cô ấy. Giờ cô ấy quan hệ tốt với Phó Hải Đường, không nghe được ai nói xấu Phó Hải Đường đâu.”

Các nữ binh cùng ký túc xá với Khương Minh Hà mở miệng an ủi.

Khương Minh Hà hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân nặn ra một nụ cười: “Tớ biết, tớ sẽ không trách cậu ấy.”

“Tớ tính tình thẳng thắn, đôi lúc nói chuyện không kịp nghĩ, nhưng tớ cũng chỉ muốn tốt cho đoàn văn công chúng ta thôi.”

Cô ta cười lên trông có vẻ thật dịu dàng, những người khác lập tức bị lừa: “Bọn tớ đều biết mà.”

“Nói cho cùng, cậu nói cũng không sai mà, người mới vào khó tránh khỏi sẽ kéo chậm tiến độ của chúng ta.”

“Nhưng tớ thấy Phó Hải Đường hình như có thực lực, lại còn xinh đẹp nữa.” Vẫn có người "mắt sáng" nhận ra.

Đáng tiếc lời vừa thốt ra đã bị người khác phản bác: “Cô ấy có năng lực thì sao ? Một mình cô ấy nhảy tốt cũng vô dụng thôi, chúng ta là một tập thể, cần phải có sự ăn ý!”

Mọi người xôn xao bàn tán, chủ đề đã chuyển sang hướng mà Khương Minh Hà mong muốn.

Cô ta thầm nhếch môi, đè nén nỗi lo lắng đang ẩn sâu trong lòng.

Phó Hải Đường làm cô ta lo lắng, không chỉ vì việc Phó Hải Đường là em chồng của Khương Du Mạn, mà còn vì một điều nữa.

Phó Hải Đường đẹp hơn cô ta !  

Danh ngạch múa chính thông thường không quá hai người, nếu Phó Hải Đường thật sự vươn lên, người bị đẩy xuống sẽ là Ngụy Tình, hay là cô ta đây?

Tóm lại, lợi dụng lúc Phó Hải Đường còn chưa hoàn toàn hòa nhập vào đoàn văn công, cô ta phải nhanh chóng ngăn chặn tất cả những khả năng này.

Danh ngạch múa chính của đoàn văn công, cô ta nhất định phải chắc chắn có được một vị trí.

Nghĩ đến đó, Khương Minh Hà lại nói thêm vài câu, rồi quay người đi đến phòng luyện tập.

Vừa tới bên ngoài phòng luyện, chưa kịp bước vào, cô ta vừa vặn bắt gặp Tô trưởng đoàn và Dương chủ nhiệm đang đi ra từ văn phòng.

Từ góc độ của Khương Minh Hà nhìn sang, trên mặt hai người kia đều lộ vẻ u sầu.

Vừa nhìn là biết, họ đang lo lắng chuyện kịch bản ca vũ kịch.

Nghĩ đến kịch bản, Khương Minh Hà cũng thầm tiếc nuối.

Vở kịch của cô Văn Tâm quý giá biết chừng nào?

Vừa mới biết Đoàn Văn công có cơ hội giành được kịch bản này, cô ta đã hưng phấn đến mấy đêm liền khó ngủ.

Nếu có thể diễn vở kịch đó, chắc chắn Đoàn Văn công của họ sẽ nổi tiếng lẫy lừng.

Bây giờ... cô ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc giành được suất múa chính, như vậy vẫn có thể lọt vào mắt xanh của các vị lãnh đạo Quân khu.

Phải biết, không ít lãnh đạo bộ đội rất có thiện cảm với các nữ quân nhân, đặc biệt là nữ binh của đoàn văn công.

Cô ta cũng có mục tiêu riêng của mình.

Khương Du Mạn có thể gả vào đại viện, cô ta cũng làm được!

Hơn nữa, cô ta tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch như Khương Du Mạn, đã chọn lựa kỹ càng rồi lại chọn trúng nhà sắp có biến cố.

Nghĩ đến đó, khóe môi Khương Minh Hà khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc, sau đó xoay người bước vào phòng tập.

Bên kia, Dương Vận và Đoàn trưởng Tô bước ra khỏi văn phòng, quả thật ai nấy cũng mang vẻ buồn bã.

Đoàn trưởng Tô là một người phụ nữ nhanh nhẹn, tháo vát, nhưng lúc này bà cũng cau mày, vẻ mặt đầy khó khăn, "Chuyện lần này, tôi thấy mấy cô gái nhỏ trong Đoàn Văn công của chúng ta bị đả kích không nhỏ đâu."

"Chuyện như thế ai mà chấp nhận nổi cơ chứ?" Dương Vận hiếm khi tỏ ra bực bội, "Đoàn trưởng, bên Đoàn Ca vũ Hướng Dương không có lời giải thích nào sao?"

"Đoàn Ca vũ Hướng Dương thuộc quyền quản lý của ai, cô còn không rõ ư?"

Đoàn trưởng Tô thở dài, "Hiện tại, chỉ có thể hy vọng vẫn tìm được một kịch bản ca vũ kịch tốt khác... Đồng chí Dương Vận, cô cũng là người có kinh nghiệm viết kịch bản, lần này cô có ý tưởng gì không?"


 

Bình Luận (0)
Comment