Tay Khương Du Mạn quả thật đã mỏi, cô bèn nhẹ nhàng đặt Tiểu Diệp xuống. Thằng bé cũng ngoan ngoãn, vừa được đặt xuống đã tự nhiên trở mình, cứ thế ngủ ngon lành.
Hai người mở hé cửa phòng nghỉ, ngồi bên ngoài văn phòng bận rộn. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Chưa đầy nửa tiếng, Khương Du Mạn đã sửa xong kịch bản. Nghĩ lát nữa sẽ cần dùng cho cuộc họp, cô định đi tìm Trang Uyển Bạch để cùng thương lượng, xác nhận lại.
Nhưng nhìn con trai đang ngủ ngon trong phòng nghỉ, cô lại do dự không biết có nên bế nó theo cùng không.
Dương Vận đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sắp tới của Tô đoàn trưởng, thấy rõ sự băn khoăn của Khương Du Mạn, liền nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Tiểu Diệp nhà cô ngủ trưa được rất lâu cơ mà?”
Khương Du Mạn gật đầu.
“Cô đi đi, tôi trông giúp cho, không cần phải lo lắng.”
Có lời của Dương Vận, Khương Du Mạn cũng yên tâm phần nào. Nghĩ cũng không thể chậm trễ quá lâu, nàng cầm tập vở lên nói: “Vậy được, tôi sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể.”
“Ừ, đi đi.”
Khương Du Mạn đến văn phòng của Trang Uyển Bạch, nhưng đối phương không có ở đó. Chắc là đang cùng các nữ binh.
Vì cuộc họp sắp tới có thể cần dùng đến kịch bản, Khương Du Mạn muốn xác nhận lại lần nữa với Trang Uyển Bạch, nên quyết định đi ra ngoài tìm cô ấy.
Cũng là may mắn, khi đi ngang qua sân tập bắn, Trang Uyển Bạch đã nhìn thấy cô ấy.
“Du Mạn, cô đến đây làm gì?”
“Tôi sửa lại chút kịch bản, đến tìm cô để bàn bạc,” Khương Du Mạn giải thích.
“Chúng ta xem ở đây luôn nhé,” Trang Uyển Bạch chỉ tay về phía các nữ binh, “Các cô gái hôm nay đang học b.ắ.n súng, Đoàn trưởng lại dặn tôi phải theo dõi sát sao.”
Tô đoàn trưởng hiện tại rất chú trọng đến thể lực, Trang Uyển Bạch đương nhiên cũng phải thực hiện nghiêm túc.
Khương Du Mạn nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, quả nhiên thấy các nữ binh đều đang cầm s.ú.n.g ngắm bia.
Cô liếc một cái đã nhận ra Phó Hải Đường, phía sau cô ấy là một bóng hình quen thuộc.
Là Phó Cảnh Thần .
Hầu như cùng lúc đó, giọng của Trang Uyển Bạch cũng vang lên, “Hôm nay người của Thần Phong doanh tới, vừa huấn luyện vừa có thể chỉ điểm cho các cô ấy.”
Khương Du Mạn nhìn quanh một lượt theo lời cô ấy nói, quả thật đúng như vậy. Hầu như sau mỗi nữ binh cầm s.ú.n.g đều có một người lính đứng.
Họ đứng cách chừng ba bước, một số người còn cầm s.ú.n.g để làm mẫu cho các nữ binh xem.
Xem xong, Khương Du Mạn định thu ánh mắt về, lại bất ngờ đối diện với Phó Cảnh Thần.
Anh rõ ràng không ngờ cô lại xuất hiện ở đây. Ánh mắt anh lướt qua đầu gối cô một cái rồi mím chặt môi.
Nếu không có Trang Uyển Bạch đứng gần, cô không hề nghi ngờ rằng Phó Cảnh Thần sẽ tiến thẳng đến chỗ cô.
Đón lấy ánh mắt như vậy của anh, Khương Du Mạn lại nhớ đến lúc anh quỳ xuống thoa dầu hoa hồng cho mình, tự dưng cảm thấy hơi chột dạ.
Không không, đầu gối cô đã lành rồi, rốt cuộc cô đang chột dạ chuyện gì chứ?! Lại chẳng phải cô bị thương còn lén chạy ra ngoài đi lung tung !
Nghĩ đến đó, Khương Du Mạn lại tràn đầy tự tin, mỉm cười, cách một khoảng không đối diện với Phó Cảnh Thần.
“Chỗ này tôi thấy cần phải suy nghĩ lại một chút,” Lúc này, giọng Trang Uyển Bạch vang lên.
Sự chú ý của cô thành công bị kéo đi. Hai người bắt đầu thảo luận về kịch bản.
Chờ khi nói xong, dùng bút ghi lại những chỗ cần chỉnh sửa, lại thêm một lúc lâu nữa trôi qua.
Thấy cô đã viết xong, Trang Uyển Bạch liếc nhìn về phía các nữ binh, “Cô có muốn thử chút không?”
Từng là nữ binh thuộc đoàn văn công, Trang Uyển Bạch cũng đã từng học b.ắ.n súng.
Cô tiến đến chỗ các nữ binh đang tập, mượn s.ú.n.g thử vài đường, cũng tìm lại được chút cảm giác.
Trang Uyển Bạch hiếm khi pha trò, “Cô Du Mạn, cô cũng là một thành viên của đoàn văn công, nếu luyện tốt, biết đâu lại có thể làm rạng danh trong Hội thao đấy.”
Hội thao quân sự toàn quân khu không giới hạn thân phận, nói một cách khác, bất cứ ai có quân tịch trong quân đội đều có thể tham gia.
Giấy bổ nhiệm của Khương Du Mạn đã được thông qua. Nếu lần này biểu diễn tốt trong hội diễn quân khu đặc biệt, cô thậm chí có thể được phong quân hàm như cô Văn Tâm.
Đương nhiên, Khương Du Mạn cũng có tư cách tham gia thi đấu.
Chỉ là, kỳ thực những Hội thao như vậy, cũng rất ít có người "ngoài ngành" tham dự, phần đa là những chiến sĩ đang trong thời gian tại ngũ.
Trang Uyển Bạch nói vậy, đơn thuần chỉ là một câu nói đùa vui.
“Tôi thử xem,” Khương Du Mạn cũng không quá nghiêm túc, đi theo cô ấy.
Nói không phải khoe khoang, Khương Du Mạn trước khi đến đây còn được xem là thiên tài trò chơi, kiếp trước cô giỏi nhất trò b.ắ.n s.ú.n.g hơi vào bóng bay, lần nào cũng bách phát bách trúng, thường xuyên khiến chủ quán phải phá sản.
Nhưng s.ú.n.g đồ chơi và s.ú.n.g thật trong quân đội có sự khác biệt về bản chất.
Nghĩ đến việc được chạm vào s.ú.n.g thật, cô cũng có chút mong chờ.
Cô tìm một vị trí thích hợp và đứng vào.
Ở mỗi điểm ngắm đều có người của Doanh Thần Phong đứng. Thấy Khương Du Mạn đến, người lính phụ trách ở phía sau cứ nhìn quanh, do dự không biết có nên tiến lên hay không.
“Doãn Lão Ngũ, cậu còn đứng đó làm gì?”
Mã Lão Tam nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Không thấy Doanh trưởng đến rồi sao? Chị dâu còn đến lượt anh dạy à?”
Doãn Lão Ngũ nhanh chóng quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Phó Cảnh Thần đã bước đến.
Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhường vị trí ra.