Nhìn bóng dáng Văn Tâm và Quý Phương Thư khuất dần, Trang Uyển Bạch nghiêng đầu giải thích với Khương Du Mạn, "Suốt từ sáng đến giờ, Đoàn ca vũ Hướng Dương vẫn luôn tập luyện."
Việc hai người này có thể làm như vậy cũng rất phù hợp với tính cách của họ. Xét cho cùng, một người thì hy vọng Đoàn Ca vũ Hướng Dương sẽ nổi tiếng trở lại, người kia thì mong muốn bản thân lại một lần nữa vang danh khắp quân khu.
Nghĩ đến đây, Khương Du Mạn đỡ lấy chiếc huy chương suýt rơi trong tay Tiểu Diệp, nói: "Ba ngày tiếp theo chúng ta cũng không còn thi đấu nữa. Chúng ta cũng có thể tập luyện chuẩn bị thật tốt."
"Cũng đúng." Trang Uyển Bạch gật đầu.
Nói xong, hai người cùng đi về phía phòng tập để xem các nữ binh của Đoàn Văn Công tập duyệt.
Ba ngày nữa là phải lên sân khấu biểu diễn, các cô gái đều tập luyện rất nghiêm túc, đến tối, khi Đoàn Ca vũ Hướng Dương đã tan làm, cửa sổ phòng tập của họ vẫn còn sáng đèn.
Văn Tâm đi ra thấy vậy, còn lẩm bẩm: "Ban ngày không chịu tập, tối đến lại sốt ruột cái gì?"
Quý Phương Thư mím môi cười, vừa định nói gì đó, trên mặt đột nhiên cảm thấy mát lạnh.
"Trời sắp mưa rồi," bà ta ngẩng đầu nhìn trời, phủi đi giọt nước trên mặt, "Đi thôi, về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm tập luyện."
"Được."
Theo hai người rời đi, tiếng bước chân dần nhỏ lại, tiếng mưa rơi trên mặt đất càng lúc càng dày đặc.
Không lâu sau, Đoàn Văn Công diễn tập lại vở ca vũ kịch một lần hoàn chỉnh, buổi huấn luyện tối nay mới kết thúc.
Từ phòng tập bước ra, Khương Du Mạn không chọn nghỉ ở ký túc xá mà đi vòng ra ngoài dọc theo hiên nhà. Đến cửa, quả nhiên thấy Phó Cảnh Thần đang đứng đợi ở đó.
Chắc hẳn anh đã đến một lúc lâu rồi.
"Em biết ngay anh sẽ đến đợi mà." Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Khương Du Mạn liền nhịn không được cười.
Phó Cảnh Thần cũng cười. Anh giũ chiếc áo khoác đang vắt trên cổ tay rồi choàng lên đầu Khương Du Mạn, đồng thời đón lấy Tiểu Diệp đang ngủ say, "Choàng vào đi, kẻo ướt tóc."
Khương Du Mạn dùng tay giữ áo khoác, nhìn anh bọc Tiểu Diệp vào trong áo, rồi cùng nhau đi về.
Mưa lúc đầu còn rất chậm rãi, theo thời gian trôi qua, tiếng mưa đập vào lá cây càng ngày càng dồn dập.
Khi còn cách khu nhà dành cho gia đình quân nhân một đoạn, Tiểu Diệp tỉnh giấc, cái đầu nhỏ chui ra khỏi áo khoác của ba.
Khương Du Mạn quay lại thấy thằng bé đang nhìn mình chằm chằm, cô nhịn không được rướn người tới gần, "Tiểu bảo bối nào tỉnh rồi này."
Có lẽ dáng vẻ cô đang đội áo khoác trông rất buồn cười, Tiểu Diệp ngượng ngùng rúc vào lòng Phó Cảnh Thần, miệng líu lo gọi: "Ba ba, ba ba."
Phó Cảnh Thầnôm lưng con, Tiểu Diệp được ôm chặt cảm thấy rất an toàn, cái đầu nhỏ lúc thò lúc thụt, chơi trò trốn tìm với mẹ.
Khương Du Mạn cũng vui vẻ hợp tác, được ba mẹ vây quanh, tiếng cười của Tiểu Diệp vang lên không ngớt.
Nhìn vợ con vui vẻ như thế, Phó Cảnh Thần tận chức tận trách đóng vai trò là một cây đại thụ che chở, khóe môi anh từ đầu đến cuối đều nhếch lên một độ cong mờ nhạt.
Rõ ràng là con đường tối tăm về nhà trong màn mưa, nhưng vì có sự dịu dàng giữa những người thân, con đường không hề ngắn này cũng trở nên không đủ dài.
Khi về đến nhà, Khương Du Mạn và Tiểu Diệp vẫn ổn, nhưng Phó Cảnh Thần ướt sũng cả người.
Anh đun nước tắm rửa, lau khô tóc rồi mới lên giường. Tiểu Diệp đang ngồi trên giường nghịch huy chương, chơi rất hăng say.
Khương Du Mạn ban đầu chống tay nhìn con trai, đợi Phó Cảnh Thần nằm nghiêng xuống bên cạnh cô, cô mới quay đầu nhìn anh, "Những huy chương khác đâu? Lấy ra cho thằng bé chơi đi."
Phó Cảnh Thần đứng dậy, không lâu sau liền cầm một chiếc huy chương trở lại.
"Đây là huy chương anh giành được trong môn Bắn s.ú.n.g Di động phải không?" Khương Du Mạn nhịn không được cười, "Đồng chí Phó Cảnh Thần, quá đỉnh!"
Đôi mắt cong cong của cô tràn đầy ý cười, trong đó còn phản chiếu hình bóng của chính anh. Phó Cảnh Thần cong môi nói: "Không bằng em."
Anh nói là lời thật lòng. Anh có dự cảm, thiên phú của vợ anh tuyệt đối không hề thua kém mình, năng lực học hỏi của cô trong rất nhiều việc đều rất xuất sắc.
Chiếc Huy chương Vàng cô mang về cho anh, còn đáng quý hơn bất kỳ chiếc huy chương nào anh từng giành được.
Nghe vậy, Khương Du Mạn theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.
Đôi mắt vốn dĩ thanh lãnh và sắc bén ấy, giờ phút này đều là ôn hoà, dưới ánh đèn mờ ảo, cô hầu như không cần suy nghĩ nhiều, liền vươn tay ôm lấy cổ anh.
Tiểu Diệp vốn đang ngồi trên giường chơi huy chương, đang chơi say sưa, đột nhiên, Phó Cảnh Thần thu lại huy chương, bế nó lên vỗ về, dỗ dành.
Phó Tư Diệp mở miệng muốn khóc, nhưng thói quen là một thứ qúa đáng sợ, nhịp vỗ quen thuộc của ba quá dịu êm, bất tri bất giác nó liền quên béng mất chuyện này.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Phó Cảnh Thần dẫn lính Thần phong doanh tham gia các hạng mục thi đấu khác.
Mặc dù hạng mục thi cá nhân của anh đã kết thúc, nhưng Phó Cảnh Thần chính là "định hải thần châm" của lính Thần phong doanh, chỉ cần có anh ở, họ liền hăng hái như được tiêm m.á.u gà.
Đương nhiên, Nguỵ Lưu Cương cũng đặc biệt thích sự xuất hiện của anh trên sân thi đấu.
Còn đối với Đoàn Văn Công, điều quan trọng nhất ở Hội thao quân khu lúc này, chỉ còn lại Hội diễn vào ngày cuối cùng.
Sau khi ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, họ đã lao đầu vào điên cuồng luyện tập. Kéo theo đó, Khương Du Mạn cũng ít đến sân tập hơn, cả ngày cô đều túc trực ở Đoàn Văn Công để huấn luyện.