Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 326

  
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày kết thúc, cũng là Hội diễn.

Hội diễn lần này có rất nhiều lãnh đạo tham dự, những hàng ghế đầu đều là các nhân vật lớn có danh tiếng trong quân đội.

Khi thay trang phục ở hậu đài đợi lên sân khấu, không ít nữ binh có tâm lý yếu đã bắt đầu run rẩy.

Tô Văn Tranh và Quý Phương Thư đều có quân hàm, vị trí ngồi của hai người cũng tương đối gần sân khấu.

Văn Tâm và Khương Du Mạn tuy không có quân hàm, nhưng là biên kịch, họ cũng có vị trí riêng.

Quý Phương Thư từ lúc nhập tọa đã liên tục trò chuyện với người bên cạnh, dường như Đoàn Ca vũ Hướng Dương không cần bà ta phải bận tâm chút nào.

"Không biết vở ca vũ kịch biểu diễn năm nay của Đoàn Ca vũ Hướng Dương thế nào?Trước đây vở 《Đi tới 》quả thực rất tuyệt."

"Lần này chắc chắn cũng không kém được, vẫn là hợp tác với Cô Văn Tâm, phỏng chừng cũng chỉ có họ là đáng xem thôi."

"..."

Xung quanh bàn tán xôn xao, Quý Phương Thư và Văn Tâm ngầm đắc ý, trên mặt rạng rỡ nụ cười.

Nghiêng đầu nhìn thấy Tô Văn Tranh và Khương Du Mạn mặt mày bình tĩnh, hai người họ thầm cười nhạo.

Đến phút cuối rồi mà trên mặt vẫn bình thản như thế, chắc chắn trong lòng đã hoảng sợ lắm rồi!

Phó Tư lệnh Phùng Duyên Kính ngồi ở hàng thứ hai, ông đặc biệt thích xem vở 《Đi tới 》. Nghe mọi người xung quanh nói Văn Tâm đã viết vở 《 Liệt Hỏa 》, lại còn hợp tác biểu diễn với Đoàn Ca vũ Hướng Dương, ông liền không kìm được nói:

"Vừa nghe là biết, khẳng định lại là một tác phẩm tốt gần như 《Đi tới 》!"

Nói xong, ông quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Thần, "Đồng chí Phó Cảnh Thần, cậu thấy lần này ai sẽ là người xuất sắc nhất?"

Lần này thành tích của Doanh Thần Phong tại Hội thao quân sự toàn quân khu lại một lần nữa lan truyền khắp toàn bộ quân khu. Chưa kể, tiết mục của Hội diễn văn nghệ lần này mục đích chủ yếu chính là để tán dương họ, ý kiến của Doanh trưởng Thần Phong doanh tương đối có giá trị.

Vừa nghe Phó Tư lệnh hỏi như vậy, mấy vị Đoàn trưởng của các Đoàn Văn Nghệ và các Biên kịch đều vểnh tai lên nghe.

Các lãnh đạo quân khu khác cũng đều nhìn về phía này.

Đón nhận ánh mắt của nhiều người như vậy,

Phó Cảnh Thần phát huy tối đa "tinh thần thiên vị", không hề do dự mà nói: "Đoàn Văn Công."

Lời này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Quý Phương Thư và Văn Tâm tức khắc cứng lại.

Ngược lại, khóe môi Tô Văn Tranh nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Khương Du Mạn một cái. Dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt đối phương được nhuộm bởi ý cười càng trở nên vô cùng sáng ngời.

Tô Văn Tranh thu ánh mắt lại, trong lòng thoải mái vô cùng.

Đây gọi là gì nào ? Tuyệt đối ngự phu !

"Duyên Kính, ông hỏi cái này, chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao?" Bên kia, Nguỵ Lưu Cương cũng ha hả cười quay đầu lại, "Ông cũng không xem biên kịch của Đoàn Văn Công là ai."

Lần này, Phùng Duyên Kính thực sự không biết, ông tò mò mở miệng, "Ồ? Là ai vậy?" Chẳng lẽ còn có thể giỏi hơn Cô Văn Tâm sao?

"Là vợ của cậu ta đấy."

Nguỵ Lưu Cương vỗ vỗ vai ông, nắm lấy cơ hội lại một lần nữa khoe khoang, "Lần này Hội thao quân sự toàn quân khu ông không thấy đấy chứ, hai nữ binh của Đoàn Văn Công đã b.ắ.n ba phát mười điểm đấy. Sư đoàn 22 đã thâu tóm vị trí Thủ khoa hạng mục xạ kích cả nam lẫn nữ."

Trước kia, ông chỉ có Thần Phong doanh để khoe, giờ thì khác rồi, hiện tại ông còn có Đoàn Văn công, hai nữ binh Đoàn văn công có thể b.ắ.n 10 vòng, nói ra hiệu quả không kém.

Phùng Duyên Kính bật cười, tiếng cười sang sảng: “Thì ra là như thế.”

Ông quay sang, trêu đùa Phó Cảnh Thần: “Người đều có thân sơ viễn cận, tôi hỏi câu cậu câu này đúng là tự rước lấy nhục."

Ngụy Liêu cười ha hả, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn. Đoàn Văn công lần này dự thi, tôi cũng vô cùng mong đợi đấy!”

Ngụy Liêu đã nói, những người khác chỉ còn biết gật đầu đồng tình.

Trong chốc lát, mọi đề tài đều xoay quanh Đoàn Văn công, không còn ai nhắc đến Đoàn Ca vũ Hướng Dương nữa.

Nụ cười trên môi Văn Tâm lúc này cũng trở nên cứng ngắc và gượng gạo.

Mọi người ngồi sát cạnh nhau, Quý Phương Thư không tiện mở miệng an ủi, chỉ đành nắm lấy tay cô ta, trấn an cô ta.

Chỉ là tạm thời chiếm được cái lợi thế về thân phận, phong quang nhất thời không có nghĩa là mãi mãi.

Là lừa hay là ngựa, phải kéo ra chiến trường thật mới rõ.

Đón lấy ánh mắt bình thản của Quý Phương Thư, tâm trạng nóng nảy và bực bội của Văn Tâm dần lắng xuống. Cô ta hít sâu một hơi rồi dồn sự chú ý trở lại sân khấu.

Vở ca vũ kịch thứ ba đã kết thúc, tất cả diễn viên xếp thành một hàng, cúi chào bế mạc rồi rời sân khấu.

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên đồng đều, chỉnh tề.

Người dẫn chương trình từ từ bước ra giữa sân khấu, giọng nói trong trẻo: “Tiếp theo là tiết mục được mong chờ từ Đoàn Văn công, 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》, do Ngụy Tình, Phó Hải Đường và các đồng chí nữ binh của Đoàn văn công khác biểu diễn.”

Dứt lời, các nữ binh của Đoàn Văn công đã vén tấm màn nhung dày cộp bước ra. Từng cô gái trẻ trung, xinh đẹp, dù chỉ đứng yên lặng trước đài thôi cũng đủ sáng bừng cả một góc.

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay thưa thớt lại vang lên, nhưng lần này mang theo một sự kỳ vọng rõ rệt hơn.
 

Bình Luận (0)
Comment