Quý Phương Thư và Văn Tâm cùng thẳng lưng, bày ra bộ dạng nghiêm túc để theo dõi.
Thì ra đây chính là tiết mục mà Đoàn Văn công giữ kín bấy lâu. Bọn họ muốn xem, rốt cuộc thì Đoàn văn công diễn ra được cái gì!
Không chỉ hai người họ, với lời tán thưởng của Nguỵ lão, rất nhiều sĩ quan cấp cao cũng đã ngồi thẳng lưng, chăm chú theo dõi.
Họ đều là những người hùng trở về từ chiến trường, khí chất toát ra trên người không phải chuyện đùa. Bị ánh mắt nghiêm nghị của biết bao vị chỉ huy nhìn vào, các cô gái Đoàn Văn công ai nấy đều thấy bắp chân run run.
Thế nhưng, vừa nghe thấy tiếng nhạc cất lên, tất cả đều nhanh chóng nhập vai.
《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 kể về câu chuyện trong thời chiến, một đội tuyên truyền văn nghệ nữ binh thâm nhập chiến địa để hội diễn. Trên đường đi, họ đã cứu giúp thương binh và vì thế mà bị lạc khỏi đại đội.
Câu chuyện lấy hành trình tìm đường hội hợp làm chủ tuyến, khắc họa hình ảnh một tập thể nữ binh kiên cường, dũng cảm.
Phó Hải Đường và Ngụy Tình lần lượt vào vai Đội trưởng và Phó Đội trưởng của đội tuyên truyền. Khi đối mặt với hiểm nguy từ địa thế khó khăn và sự rình rập của kẻ thù, họ đã cùng nhau dẫn dắt đồng đội rèn luyện thương pháp, trong chiến hào lùng sục từng khẩu súng, từng viên đạn còn sót lại.
Toàn bộ vở kịch đều khắc họa sâu sắc tinh thần không bỏ rơi, không từ bỏ đồng đội. Rất nhiều tình tiết được cài cắm vô cùng ấm áp, xúc động.
Nhưng câu chuyện không phải lúc nào cũng thuận lợi. Sự hy sinh của Phó Đội trưởng đã đẩy toàn bộ sân khấu kịch lên cao trào.
Khi các nữ binh trên sân khấu vây quanh Phó Đội trưởng khóc nức nở, dưới khán đài, không ít người cũng rưng rưng nước mắt, mặt lộ vẻ xúc động.
May mắn thay, những nữ binh ấy đã không gục ngã. Họ gạt đi nỗi đau, mang theo hồi ức về người đồng đội đã khuất, tiếp tục hành trình. Chính sự cứng cỏi, kiên cường đến không ngờ này đã giúp những đóa hoa chiến địa bị lạc bước ấy trải qua muôn vàn gian nan, cuối cùng cũng hội hợp được với đại đội sau tròn một tháng.
Xuyên suốt vở ca vũ kịch, cảm xúc của khán giả biến ảo theo từng tình tiết:
Thấy các cô gái thương pháp tinh tiến, họ vui mừng; thấy họ chạm trán địch nhân, họ lo lắng; thấy Phó Đội trưởng hy sinh, họ đau xót;
Và cuối cùng, khi thấy họ mang theo chiếc áo của Phó Đội trưởng lên nhận lời khen ngợi, không ít người đã đỏ hoe mắt.
Thử hỏi, những vị lãnh đạo ngồi đây, có mấy ai chưa từng lên chiến trường? Họ đã trở về, nhưng rất nhiều đồng đội của họ, cũng giống như Phó Đội trưởng kia, đã vĩnh viễn nằm lại nơi đất khách quê người. Họ sẽ không bao giờ già đi, họ sẽ sống mãi trong trái tim của những người ở lại.
Trong bầu không khí phức tạp, xúc động ấy, nhạc bế mạc nhẹ nhàng vang lên.
Chỉ đến khi các nữ binh Đoàn Văn công nắm tay nhau, cùng bước ra trước sân khấu, mọi người mới hoàn hồn trở lại.
Bên phía Thần Phong Doanh, những người lính xúm xít thì thầm, kích động cực độ:
“Không hổ là kịch bản chị dâu chúng ta viết, 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 quá là đỉnh!”
“Đúng vậy, chị dâu viết kịch bản là để khen ngợi chúng ta, trong kịch bản còn lồng ghép các chi tiết về thương pháp !”
“Doanh trưởng của chúng ta quả là diễm phúc không cạn!”
“...”
Trong tiếng bàn luận sôi nổi, Quý Phương Thư và Văn Tâm cũng đang chìm đắm trong câu chuyện bỗng giật mình, nhanh chóng phản ứng lại.
Rõ ràng họ đến đây để "xét nét, phê phán" tiết mục này, vậy mà cuối cùng chính họ cũng bị cuốn vào!
Nhận ra điều này, hai người nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Làm sao Đoàn Văn công lại có một tiết mục ưu tú đến vậy... Hơn nữa, vở ca vũ kịch này lại do một biên kịch tân binh viết ra ư?
Có châu ngọc này đứng trước, nghĩ đến vở ca vũ kịch của Đoàn Ca vũ Hướng Dương, môi hai người tái nhợt, lòng lạnh đi một nửa.
“Hay ! Rất hay!”
Đúng lúc này, lần đầu tiên từ khi Hội diễn bắt đầu, Ngụy Liêu ở hàng ghế đầu cất lên lời tán thưởng.
Ông hít một hơi thật sâu, nhớ lại cảnh cô cháu gái Ngụy Tình vào vai Phó Đội trưởng hy sinh, trong lòng vẫn còn nhói đau.
Điều đó không làm ông giảm đi sự tự hào về sự xuất sắc của Đoàn Văn công.
“Quả nhiên kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn. Đồng chí Tô Văn Tranh, đồng chí Khương Du Mạn, các cô đã làm rất tốt!”
Nói xong, ông còn quay đầu nhìn về phía họ.
Dưới muôn vàn ánh mắt đổ dồn, Tô Văn Tranh và Khương Du Mạn đứng dậy, nghiệm trang làm một cái kính quân lễ: “Cảm ơn Quân trưởng đã khích lệ.”
Phía sau, một chiến sĩ tuyên truyền nhanh chóng giơ máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc đáng tự hào này.
Ngụy Liêu hài lòng gật đầu, quay sang thấy Nguỵ Lưu Cương đang lấy tay lau mũi, ông hơi bất đắc dĩ nói: “Lưu Cương, cậu nói?”
Nguỵ Lưu Cương hiếm khi không khoác lác, giọng có vẻ trầm buồn: “Vâng, quả thật là rất hay.”
Ông là người đã từng vào sinh ra tử trên chiến trường. Hồi đó, ông sợ hãi đến mức buổi tối không ngủ được. Vị liên trưởng thường ngày nghiêm khắc đã an ủi, cổ vũ ông thật lâu. Vậy mà, ngày hôm sau, liên trưởng đã hy sinh ngay trước mắt ông.
Tình hình chiến đấu lúc đó quá cấp bách, bộ đội phải rút lui vội vàng, đến cả một khối đất cụ thể để chôn cất liên trưởng cũng không có. Bao nhiêu năm qua, chỉ cần nhớ đến vị liên trưởng ấy, Nguỵ Lưu Cương lại thấy khó chịu trong lòng. Giờ đây, xem xong vở diễn này, làm sao có thể không cảm xúc dâng trào ?!