Khương Du Mạn không dám đưa ra lời khuyên khẳng định, chỉ đành nói: “Chuyện này xem chị tự quyết thôi, dù sao thì Cảnh Thần và ba chồng em b.ắ.n s.ú.n.g đều rất giỏi.”
“Chị vẫn muốn nam nhân nhà chị đi cùng.” Con dâu thứ ba nghiến răng. Gan lớn no chết, nhát gan đói chết, cô ấy sắp sinh con rồi, cần phải kiếm chút đồ ăn ngon tẩm bổ.
Cô ấy không trông mong gì vào bố mẹ chồng. Lòng bố mẹ chồng đã hoàn toàn hướng về cô con gái út. Phần còn lại cũng ưu tiên cho nhà anh Cả, anh Hai, nhà cô mãi mãi cũng chả đến lượt. Hiện tại sắp có đứa nhỏ, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con.
Vậy là con dâu thứ ba hạ quyết tâm, tìm cơ hội tỉ tê với chồng. Diêu Chấn Giang nghe vợ khích lệ, liền đăng ký.
Trong nhà lão đại, lão nhị đều không đi. Diêu An Quốc nghe lão tam đăng ký lại thấy nhẹ nhõm. Nếu ba đứa con trai nhà ông không đứa nào chịu đi, người làng biết chuyện thể nào cũng cười chê.
Nhưng Diêu Tư Manh thì giận tím người.
Trong bữa cơm tối, cô cứ trưng ra vẻ mặt khó chịu cho chị dâu thứ ba xem, gioongs như đang mắng cô ấy là "yêu tinh hại người".
Sau đó, cô ta lại hết lời can ngăn: “Anh ba, lần đ.á.n.h lợn rừng này không có chỉ huy thống nhất, mọi người chỉ là năm bè bảy mảng, nguy hiểm lắm. Anh thật sự không nên đi!”
Diêu Chấn Giang không hề bận tâm, gạt đi: “Nhiều người thế, làm gì có nguy hiểm? Hơn nữa còn có đồng chí Phó Cảnh Thần đó, không sao đâu.” Đàn ông nhìn người rất chuẩn. Hắn đã sớm thấy Phó Cảnh Thần thân thủ cực tốt, biết ngay người này không hề đơn giản. Lúc này lại biết Phó Cảnh Thần từng là lính thì còn có gì mà không yên tâm cơ chứ !
Diêu Tư Manh thấy anh ba không coi lời mình ra gì, giận đến nỗi c.ắ.n chặt môi, nước mắt rưng rưng.
Hai chị dâu khác thấy thế, vội vàng xoa dịu: “Ôi chao, em chồng! Cái chuyện cỏn con ấy mà, đừng khóc.”
Mẹ Diêu xót con gái út, nói: “Lão Tam! Con bé đã nói thế, con cũng đừng đi nữa.”
Diêu Chấn Giang thấy em gái rơi nước mắt cũng thấy đau đầu, vừa định gật đầu đồng ý.
“Không được!” Đúng lúc này, con dâu thứ ba nhà họ Diêu đập bàn đứng phắt dậy:
“Ba, mẹ, em út! Ngày thường nhà con có việc gì, ba mẹ và em không màng tới. Giờ con muốn nam nhân nhà con đi đ.á.n.h lợn rừng kiếm chút lộc, sao mọi người lại phải cấm cản?”
“Vợ lão tam!” Mẹ Diêu mặt sa sầm: “Cô nói cái gì đấy? Lão Tam là con trai tôi, tôi không được quyền quản à?”
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu nhìn thẳng vào chồng: “Dù sao, nếu anh còn coi tôi là vợ anh, thì anh nghe lời tôi!”
“Thôi được rồi mẹ, mọi người đừng cãi nữa. Con quyết rồi, lần này con phải đi!” Diêu Chấn Giang không muốn làm ầm ĩ, dứt khoát nói.
“Chị dâu ba, chị nhất định sẽ phải hối hận!” Diêu Tư Manh nói xong, giận đến nỗi bỏ bữa, chạy thẳng về phòng. Mẹ Diêu vội vàng chạy theo dỗ dành con gái.
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu coi như không nghe thấy.
Sáng hôm sau, danh sách người lên núi đã được chốt, có tên Diêu Chấn Giang.
Biết chuyện này, con dâu thứ ba nhà họ Diêu trong lòng cô thấy vô cùng hả hê, vội đến chia sẻ với Khương Du Mạn.
“Ngày thường trong nhà này chỉ có hai vợ chồng chị là cha không thương, mẹ không yêu. Làm nhiều đến mấy cũng không bằng lời nói của người ta. Lần này không cần biết thế nào, ít nhất là chuyện do vợ chồng chị tự quyết định!” Cô đã hoàn toàn buông bỏ hy vọng vào sự công bằng của bố mẹ chồng.
Khương Du Mạn gật đầu: “Chị nghĩ kỹ là được.”
Hai người lại trò chuyện thêm. Con dâu thứ ba nhà họ Diêu nói rằng mấy hôm nay cô ấy nghỉ làm đồng để ở nhà may quần áo cho đứa bé sắp ra đời.
Lương thực của nhà họ Diêu đều thu chung, do mẹ Diêu quản lý chi tiêu hằng ngày. Chỉ có số trứng gà và đường đỏ mà Khương Du Mạn biếu là con dâu thứ ba nhà họ Diêu tự giữ lấy, nên việc may vá này là ưu tiên hàng đầu của cô ấy lúc này.
Đợi đến tối, khi đã lên giường, Khương Du Mạn kể lại chuyện này với Phó Cảnh Thần.
“Con sắp ra đời rồi, em nghĩ hay là bảo Con dâu thứ ba nhà họ Diêu may giúp chút quần áo trẻ con nữa?”
Phó Cảnh Thần vừa giúp cô xoa bóp đôi chân đang mỏi nhừ, vừa đáp: “Em thấy được thì cứ như vậy mà làm.”
“Anh thật đúng là chuyện gì cũng em quyết a ?!” Khương Du Mạn vừa cảm thán vừa bật cười. Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở đây, trong lòng cô không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã được làm con dâu nhà họ Phó.
Phó Cảnh Thần cũng cười theo. Anh vốn đã rất khôi ngô, cười lên lại càng thêm tươi sáng.
Khương Du Mạn còn nhớ chuyện hôm tắm nước lạnh nên không dám đùa dai thêm. Cô vội vàng cúi đầu, thầm niệm "phi lễ chớ coi".
Đêm khuya, đèn đã tắt.
Khương Du Mạn ngoan ngoãn rúc trong vòng tay của Phó Cảnh Thần, không dám quậy phá như lần trước. Nhưng cô không hề buồn ngủ, lại nhịn không được dùng ngón tay vẽ hình xoắn ốc trên n.g.ự.c anh.
Trong bóng tối, Phó Cảnh Thần bất đắc dĩ nhìn cô. Nhưng trong bụng "tổ tông"còn có một "tiểu tổ tông", anh cũng không thể làm gì, chỉ đành nắm lấy bàn tay đang không ngừng"gây rối" của cô, không cho cô tiếp tục "chọc hoả".
Bàn tay anh rất to, có thể bao trọn bàn tay cô, lòng bàn tay còn có vết chai sạn, dấu vết của những năm tháng sinh hoạt trong quân ngũ.
“Ngày mai đi đ.á.n.h lợn rừng rất nguy hiểm, anh phải đặt an toàn lên hàng đầu, biết chưa?” Khương Du Mạn cuối cùng cũng nhịn không được mở lời. Những lời lẽ châm chọc của Chu Vân, hay sự hoài nghi của người nhà họ Diêu, cô đều không bận tâm. Cô chỉ mong Phó Cảnh Thần được bình an.