Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 37


Phó Cảnh Thần trấn an cô: “Anh biết, em yên tâm.”

Anh luôn tự biết rằng bản thân là người đã có vợ con, nếu không đủ tự tin, anh sẽ không đồng ý đi. Anh đi đ.á.n.h lợn rừng không phải chỉ vì muốn có thịt, mà là muốn tạo dựng chỗ dựa vững chắc để che chở cho cô ở nơi này.

Giọng nói của Phó Cảnh Thần có một sức mạnh khiến người ta tin phục. Khương Du Mạn an tâm hơn nhiều. Hòn đá trong lòng được buông xuống, cô nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ.

Ngay khi cô sắp ngủ say, bên ngoài đột nhiên sáng rực đuốc, theo sau là tiếng bước chân hỗn loạn. Rất nhiều người trong sân đều bị đ.á.n.h thức. Nhìn qua cửa sổ, họ thấy những người này đều đang tiến về phía nhà Đội trưởng Diêu An Quốc.

“Đại đội trưởng, xảy ra chuyện rồi!”

Sân viện động tĩnh lớn như vậy, người nhà họ Diêu cũng đều tỉnh giấc.

Diêu An Quốc vội vàng khoác áo bước ra, mở cửa đón người vào.

Không biết họ đã bàn bạc gì trong phòng, rất nhanh sau đó, Diêu Chấn Giang tới gọi Phó Vọng Sơn và Phó Cảnh Thần qua.

Nhìn tình hình này, Khương Du Mạn biết : Lợn rừng đã xuống núi!

Theo nguyên tác, chính là bởi tối nay lợn rừng kéo đến phá hoại lương thực, nên dân làng mới kiên định quyết tâm lên núi xua đuổi.

Không biết lần này họ sẽ thương lượng thế nào.

Mãi đến sau nửa đêm, Phó Cảnh Thần mới trở về với một thân khí lạnh. Khương Du Mạn đang ngủ mơ màng, thấy anh đứng ở cửa không lên giường, cô tỉnh hẳn: “Chuyện gì vậy anh?”

“Lợn rừng từ trên núi xuống, đạp nát không ít hoa màu.” Phó Cảnh Thần nói: “Đại đội trưởng đã đưa người đi Công xã mượn súng săn, sáng sớm ngày mai, mọi người trong đội sẽ lên núi ngay.” Đi giờ này, rạng sáng là có thể mang súng về.

“Vậy anh mau lên giường nghỉ ngơi đi, nếu không ngày mai lấy đâu ra sức?” Khương Du Mạn lo lắng.

Phó Cảnh Thần gật đầu, vội vàng lên giường.

Khương Du Mạn là người mê ngủ, lại thêm chăn ấm có hơi ấm của Phó Cảnh Thần, cô ngủ một mạch đến sáng.

Khi cô tỉnh hẳn, trời đã sáng rõ, Phó Cảnh Thần đã đi từ lâu.

Khương Du Mạn bước ra khỏi phòng, vừa vặn gặp mẹ chồng và cô em chồng đang bưng đồ ăn từ bếp ra.

“Mạn Mạn, con dậy vừa kịp, mau vào ăn cơm.” Mẹ Phó niềm nở nói. Hai người đàn ông nhà họ Phó đã lên núi đ.á.n.h lợn rừng, hai mẹ con bà hôm nay cũng xin nghỉ không đi làm đồng. Mấy ngày nay cả nhà đều là "ăn sẵn" ngày 2 bữa, hôm nay bà và con gái ở nhà, tranh thủ lúc con dâu chưa dậy đã nấu xong, vừa kịp ăn.

Phó Hải Đường có lẽ cũng nghĩ vậy, hiếm thấy mà không hề nói lời cà khịa nào.

“Con cảm ơn mẹ.” Bữa cơm được làm từ nguyên liệu Khương Du Mạn lấy từ không gian ra, trông rất ngon mắt. Cô vừa ngồi xuống ăn vừa nhịn không được hỏi: “À mẹ ơi, ba với Cảnh Thần đi được bao lâu rồi ạ?”

“Mới sáng sớm tinh mơ đã vào núi rồi. Nghe nói cái núi sau này to lắm, không biết khi nào mới về.” Nói đến đây, mẹ Phó không khỏi sốt ruột lo lắng.

Nghe vậy, Khương Du Mạn nhìn về phía núi sau.

Đúng là núi lớn thật. Trong sách, nữ chủ Diêu Tư Manh đã tìm được không ít thứ tốt ở núi sau này, đặc biệt là những dược liệu quý như sâm rừng...

Trước đây cô không quan tâm mấy, nhưng giờ đất đen trong không gian của cô còn đang thiếu thốn. Cô bắt đầu thấy "thèm" mấy thứ đó.

Cô cũng muốn đi một chuyến ! 

Cô không cầu có được may mắn như Diêu Tư Manh, chỉ cần tìm được dược liệu để gieo trồng là được. Hơn nữa, sức khỏe mẹ chồng không tốt, bên người có sẵn t.h.u.ố.c men thì cô mới an tâm.

Tuy nhiên, trong núi lúc này nhiều người đi đ.á.n.h lợn rừng như vậy, hôm nay không phải là thời cơ tốt, đành tìm dịp khác vậy.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Đến lúc cơm nước xong, ngủ một giấc dậy, những người vào núi vẫn chưa thấy về.

Khi Chu Vân và mọi người đi làm về, thấy người vào núi chưa quay lại, phản ứng đầu tiên của cô ta là thở phào. Mình không có thịt ăn thì nhịn cũng được, nhưng nếu thật sự để nhà họ Phó ăn được thịt lợn rừng, cô ta sẽ tức nghẹn trong lòng.

Nhìn thấy hai mẹ con nhà đối diện ngồi đó, cô ta không khỏi lộ ra vẻ châm chọc. Thật sự nghĩ lợn rừng dễ đ.á.n.h thế sao?

“Lâu thế còn chưa về, xem ra là chẳng đ.á.n.h được gì rồi.” Cô ta thì thầm với mẹ chồng mình ngoài sân.

Bà Thái hếch cằm lên, bĩu môi đắc ý: “Chứ còn gì nữa! Nên tao mới không cho thằng con trai tao đi. Tao biết ngay là làm loạn vô ích mà.”

Nghe vậy, Chu Vân cố ý lớn giọng lên: “Hôm nay trời sắp tối rồi, người vẫn chưa về, đừng có mà xảy ra chuyện gì đấy chứ!” Trong ánh mắt cô ta ngập tràn ác ý. Nếu thật sự xảy ra chuyện, Khương Du Mạn cứ chờ làm quả phụ đi, xem còn có thể nhẹ nhàng khoe khoang được nữa không!

Các thanh niên trí thức khác nghe thấy cũng thần sắc khác nhau. Đúng vậy, ban ngày trong núi và ban đêm trong núi là hai khái niệm hoàn toàn khác! Trời tối, thứ gì cũng có thể mò ra. Liệu người trong núi còn có thể an toàn?

“Rầm!”

Đúng lúc này, tiếng nước đổ lớn vang lên trong sân.

“Cô bị điên à? Cô không có mắt à?” Chu Vân và mẹ chồng cô ta không thể tin được, vội vàng lau vệt nước trên mặt, chỉ thẳng vào Khương Du Mạn, giận dữ gầm lên.

Rõ ràng hai người họ đang đứng ngay trong sân, vậy mà con dâu nhà họ Phó kia cứ cố tình hất thẳng chậu nước về phía họ đứng, hại cả hai người họ bị dội ướt sũng như gà rớt xuống nồi nước lèo!

 

Bình Luận (0)
Comment