“Tôi chính là không có mắt đấy !”
Khương Du Mạn không khách khí đáp trả: “Tôi chỉ thấy bọc chân nhỏ, chứ chưa thấy bọc cái đầu bé bao giờ. Cô cứ mong ngóng cho người trong núi gặp chuyện vậy à?”
“Ai nói chúng tôi mong họ gặp chuyện?” Chu Vân vẫn cố cãi cho bằng được!
“Tai mọi người có điếc đâu, cái giọng điệu vừa nãy của cô, cô dám nói không phải ý đó sao?”
Khương Du Mạn cầm chậu nước cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều là người chung một đội sản xuất, nói thế nào cũng là đồng chí cách mạng của nhau.”
“Mọi người vào núi đi săn lợn rừng là vì mong lương thực không bị phá hoại, là vì lợi ích chung của tất cả mọi người! Cô mong họ xảy ra chuyện, đó là thiếu tinh thần đoàn kết!”
Cô dừng lại một lát, nhìn quanh một lượt: “Lãnh tụ vĩ đại đã nói: ‘Đoàn kết nhất trí, đồng tâm đồng đức, bất luận kẻ địch mạnh đến đâu, hoàn cảnh khó khăn thế nào, đều phải chịu khuất phục trước chúng ta’. Thế mà bây giờ, cái tư tưởng này của cô ... không phải là đã hỏng từ trong gốc rễ rồi sao ?!”
Từng lời cô nói ra sắc bén như đao mác, gọn gàng và đanh thép.
Chỉ bằng mấy câu nói đó, cô đã biến Chu Vân thành kẻ thù giai cấp của mọi người!
Lứa thanh niên tri thức này đang ở cái tuổi hừng hực nhiệt huyết, dù về nông thôn có đói có mệt, nhưng tất cả đều dựa vào lòng tin kiên định mà chống đỡ. Câu nói của Khương Du Mạn, quả thực đã đánh đúng vào tâm can của mọi người.
Lập tức, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng họ bùng lên.
Họ nhìn hai mẹ con Chu Vân với ánh mắt không khác gì nhìn kẻ thù, trong thâm tâm của họ lúc này, mong những người vì lợi ích chung lên núi gặp chuyện, không phải kẻ thù thì là gì?
Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương không ngờ cái miệng của Khương Du Mạn lại sắc sảo đến mức này, tức thì há hốc mồm không biết nói gì.
Phó Hải Đường cũng trợn tròn mắt kinh ngạc. Trước ngày hôm nay, cô chỉ biết Khương Du Mạn yếu ớt, kiểu cách, đâu có ngờ cái miệng của Khương Du Mạn lại lợi hại đến thế.
Xem ra trước kia Khương Du Mạn vẫn còn nhường nhịn mình!
Chỉ cần nhìn cái "uy phong" này mà xem, chủ cần Khương Du Mạn tuang ra một phần thôi thì cái miệng nhỏ của mình chẳng đủ để Khương Du Mạn "động" quá hai câu !
“Mày nói bậy bạ cái gì đấy! Con tiện nhân này, tao phải xé rách cái mồm mày!”
Chu Vân đương nhiên nhận thấy ánh mắt phẫn nộ của mọi người xung quanh. Nghĩ đến con trai mình bị Khương Du Mạn nói thành đồ ăn cắp, bản thân thì bị nói thành kẻ thù giai cấp, một luồng m.á.u nóng xông thẳng lên não!
Không kịp nghĩ ngợi, cô ta liền lao thẳng về phía trước.
Phó Hải Đường đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cô bực bội nói: “Ngay trước mặt tôi mà dám bắt nạt chị dâu tôi à, cô nghĩ người Phó gia là người c.h.ế.t cả sao?”
Nói rồi, Phó Hải Đường liền lao vào đ.á.n.h nhau với Chu Vân.
Đừng thấy Phó Hải Đường nhỏ tuổi mà coi thường, kỳ thực, vì cha và các anh đều là người trong quân đội, từ nhỏ cô đã được học không ít kĩ năng chiến đấu.
Mặc dù đ.á.n.h nhau với loại người chợ búa như Chu Vân, cô cũng hoàn toàn không hề lép vế.
Bà Thái bên cạnh thấy con dâu bị đánh, đương nhiên phải xông lên giúp.
“Mẹ ơi, mẹ mau tới giúp con!” Phó Hải Đường cũng nhanh chóng gọi viện trợ.
Lúc này, những người ở điểm thanh niên tri thức mới như tỉnh khỏi cơn mê, vội vã chạy lên can ngăn:
“Thôi nào, đều là người cùng một viện, đừng động tay động chân, làm mất hòa khí!”
“Đúng đó, sau này còn ngẩng mặt nhìn nhau…”
Cả đám người vừa khuyên vừa la hét ầm ĩ, hỗn loạn như một nồi cháo.
Đúng lúc này, một bóng người hớt hải chạy vào sân, thét lớn:
“Về rồi! Người lên núi săn lợn rừng về rồi!”
Lời vừa dứt, điểm thanh niên tri thức đang hỗn loạn lập tức im lặng như tờ.
Ngay cả Phó Hải Đường đang đ.á.n.h nhau cũng dùng sức đẩy Chu Vân ra, mắt sáng rực lên hỏi: “Anh trai tôi về rồi à?”
Lúc này, người nhà họ Diêu cũng từ trong nhà đi ra.
“Đúng vậy, họ đang ở dưới chân núi ấy, bảo mọi người mau qua đó.” Người chạy vào thông báo thở hồng hộc, hổn hển nói.
Diêu Tư Manh vừa nghe thấy thế, mặt lập tức trắng bệch: Chuyện này sao lại giống y như những gì mình nghe được ở đời trước!
Lúc đó cũng là một đám người lòng đầy tin tưởng lên núi, kết quả lúc xuống núi thì tổn thất nặng nề, thậm chí không ít người phải được khiêng xuống.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi!
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu lên tiếng hỏi: “Họ có săn được lợn rừng không?”
Người dân đang định trả lời, nỗi sợ hãi trong lòng Diêu Tư Manh lúc này như tìm được chỗ để trút giận, cô trừng mắt nhìn con dâu thứ ba nhà họ Diêu và nói:
“Lợn rừng, lợn rừng, trong đầu chị lúc nào cũng chỉ có lợn rừng! Sao chị không hỏi xem anh ba tôi có sao không?”
Càng nói càng bực, cô ta không chút khách khí nào nói: “Anh ba tôi mà có chuyện gì, chị chính là kẻ gây họa!”
Bị chỉ thẳng vào mặt mắng trước mặt bao nhiêu người, con dâu thứ ba nhà họ Diêu tức đến nỗi cả người run rẩy.
“Tôi không hiểu, tại sao cô cứ nhất quyết cho rằng Chấn Giang sẽ gặp chuyện, và lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
Cô ấy gạt nước mắt nói: “Tôi là chị dâu, cho dù cô không xem tôi là trưởng bối, ít nhất tôi cũng lớn tuổi hơn cô! Cô không có chút phép tắc, giáo dưỡng nào sao!”
Trong cái nhà này chỉ có Diêu Chấn Giang là một lòng hướng về mình, lẽ nào mình lại cố tình đi hại chồng mình sao?
Trước đây là bố chồng bắt cả ba người con trai phải đi săn lợn rừng, bảo họ đăng ký.
Sau này Diêu Tư Manh kiên quyết không cho đi, thì Diêu Chấn Đông và Diêu Chấn Bắc mới từ bỏ không đi nữa.
Cô ấy nghĩ đã có súng, lại có hai cha con Phó Cảnh Thần b.ắ.n tốt, nên mới muốn chồng mình đi cùng để kiếm chút lợi bồi bồ cho đứa nhỏ sắp chào đời.
Vậy mà những lời Diêu Tư Manh nói ra, cứ như là cô ấy cố ý đẩy chồng mình vào chỗ chết!
Từ lúc Diêu Chấn Giang quyết định lên núi, Diêu Tư Manh đã ngầm coi cô ấy là kẻ thù, hôm nay và hôm qua đều không cho cô ấy sắc mặt tốt.
Đón lấy ánh mắt hung tợn của cô em chồng, trái tim cô ấy hoàn toàn nguội lạnh.