“Còn có thể là giả sao?” Con dâu thứ ba nhà họ Diêu vừa lau nước mắt vừa nói: “May mắn là anh không sao, chứ không thì mẹ con em, e rằng phải bị cô em gái yêu quý của anh đuổi ra khỏi nhà mất!”
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu cảm thấy mình hoàn toàn không hề nói quá.
Nghĩ đến việc mình đang m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn không được coi trọng, nước mắt cô ấy cứ tuôn ra như đê vỡ, không cách nào kìm lại được.
Diêu Chấn Giang có chút đau lòng: “Vợ ơi, em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Trước đây hắn không biết, vợ mình ở nhà chịu sự ghẻ lạnh nhiều đến thế.
Vậy bấy lâu nay mình cứ nhẫn nhịn làm nhiều việc, ở bên ngoài còn phải mang cái tiếng lười biếng thì tính là gì?
Người trong nhà không thương vợ con hắn, vậy hắn cũng không trông mong gì vào họ nữa !
Vợ chồng họ có tay có chân, chăm chỉ làm việc còn sợ không kiếm được miếng ăn sao ?
Nghĩ đến số thịt lợn rừng dồi dào lần này, chuyện mà Diêu Chấn Giang chần chừ mãi không hạ quyết tâm trước đây, giờ đây hắn đã có thêm tự tin.
Lúc này, không ít bà con lối xóm đã chạy tới, tất cả là những người được gọi lên để phụ giúp khiêng thịt lợn rừng.
Mọi người không hề ngờ tới sẽ có nhiều thịt như vậy, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.
“Đội trưởng, lần này mọi người lên núi sao mà săn được nhiều lợn rừng thế? Phải đến bao nhiêu con hả?”
“Chắc phải gần ba mươi con, thảo nào chúng nó phá hết cả hoa màu của hợp tác xã.”
Người nói chuyện phần lớn là người nhà của mấy thanh niên theo chân lên núi lần này. Nghĩ đến cảnh sắp được chia thịt, trên mặt ai cũng hớn hở ra mặt.
“Thôi nào, bà con cô bác phụ một tay, khiêng hết số lợn rừng này về sân ủy ban đi, chúng ta chia thịt luôn !”
Diêu An Quốc cũng vui mừng khôn xiết. Ban đầu chỉ tính đi diệt trừ cái tai họa lợn rừng này thôi, ai dè lại có được cái lộc lớn ngoài mong đợi thế này!
Lập tức, một đám người xúm lại, bắt đầu khiêng lợn rừng về.
Còn một số người không kịp giành lợn để khiêng, thì nhanh chân chạy trước vào thôn loan báo tin vui cho mọi người.
Tại Thanh niên trí thức điểm, mẹ con Chu Vân đang ngóng cổ chờ tin, chẳng bao lâu đã nghe được cái “tin sét đánh” này.
Đúng vậy, đối với họ, đây không phải tin tốt mà đích thị là tin dữ.
Họ vốn còn mong việc săn lợn rừng thất bại.
Kết quả, không những săn được, mà còn săn được tận hàng chục con!
Nghĩ đến việc nhà họ Phó lại có thêm bao nhiêu thịt để ăn, bà ta và con dâu tức đến muốn hộc máu.
Bà Thái vẫn còn lẩm bẩm: “Đúng là cái số hên kinh khủng, cái giống lợn rừng hung ác thế mà cũng đ.á.n.h c.h.ế.t được nhiều như vậy…”
Lời chưa dứt, Chu Vân đã nhớ đến chuyện bà ta khăng khăng không cho Dương An Phúc đi theo lên núi.
Cô ta không nhịn được trút giận lên mẹ chồng: “Trước đây con bảo anh ấy đi cùng, là mẹ cứ nhất quyết ngăn cản, giờ thì mẹ vừa lòng rồi chứ!”
Bà Thái chưa kịp nói gì, Dương An Phúc đã cau mày lên tiếng: “Cô nói chuyện với mẹ tôi kiểu gì đấy?”
“Thịt lợn rừng không có thì thôi, sao phải lên giọng với mẹ tôi như thế?”
Bà Thái thấy có con trai chống lưng, liền giả vờ tủi thân, mắt rơm rớm đỏ: “Việc đ.á.n.h lợn rừng vốn dĩ nguy hiểm, mẹ cũng chỉ là lo cho An Phúc thôi.”
Dương An Phúc vốn là người chẳng quan tâm chuyện gì khác, nhưng hễ thấy mẹ mình như thế, mặt hắn lập tức sa sầm xuống.
Hắn quay sang nhìn Chu Vân: “Mau xin lỗi mẹ tôi đi! Mẹ đã khổ cực nuôi tôi khôn lớn, bà ấy dễ dàng sao?”
Chu Vân nghĩ đến đống thịt lợn rừng kia, trong lòng gan ruột cồn cào khó chịu, cô ta ngậm chặt miệng không chịu mở lời.
Đúng lúc Dương An Phúc tiến tới xô đẩy, nỗi ấm ức trong lòng cô ta bùng lên, cô ta liền giằng co, đ.á.n.h lộn với chồng.
Cả gia đình lập tức gà bay ch.ó sủa, một trận huyên náo diễn ra.
Không chỉ riêng họ, mẹ con nhà họ Diêu cũng đã nghe con dâu cả và Con dâu thứ hai nhà kể về chuyện săn được rất nhiều lợn rừng.
Diêu Tư Manh phản ứng đầu tiên là: Không thể nào!
Cảnh tượng thảm khốc ở kiếp trước vẫn còn rõ ràng trước mắt cô ta. Cô ta đã từng vì chuyện săn lợn rừng lần này mà tan cửa nát nhà, sao lần này lại có thể bình an vô sự?
“Hai chị dâu, có phải hai người nghe nhầm không? Anh ba sao có thể không sao? Anh ấy rõ ràng là bị chị dâu ba hại!”
Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm hai người chị dâu, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Con dâu cả và Con dâu thứ hai nhà họ Diêu vốn dĩ đã bất mãn trong lòng. Họ cảm thấy chính Diêu Tư Manh đã hại hai nhà họ lỡ mất số thịt lợn rừng này.
Giờ Diêu Tư Manh còn nghi ngờ họ, chị dâu cả lập tức nổi đóa: “Chị lừa em làm gì? Lão tam không hề hấn gì, nghe nói hai cha con Phó Cảnh Thần đã giải quyết hết số lợn rừng đó rồi!”
Con dâu thứ hai nhà họ Diêu cũng bóng gió: “Đúng thế. Họ bắn s.ú.n.g giỏi, những người theo họ đi đều bảo toàn tính mạng, hơn nữa, mỗi nhà còn có thể được chia nguyên một con lợn!”
Cô ta không nhịn được cằn nhằn: “Nếu không phải cô út ngăn lại không cho Chấn Bắc với anh cả đi, thì nhà chị và nhà chị dâu cả cũng đã được chia thịt rồi!”
Hai chị em dâu hối hận đến ruột đều xanh.
Biết Phó Cảnh Thần lợi hại như thế, thì có nói gì họ cũng sẽ không bị miếng thịt khô của Diêu Tư Manh mua chuộc.
Mấy miếng thịt khô đó làm sao mà so được với cả một con lợn chứ?
Gia đình nhà lão tam từ trước đến nay chẳng có gì khấm khá, vậy mà lần này lại chiếm được món hời lớn như thế, hai chị em dâu họ khó chịu c.h.ế.t đi được!