Mẹ Diêu nghe hai cô con dâu nói bóng nói gió Diêu Tư Manh, không khỏi nhíu mày nói:
“Chẳng phải chỉ là một con lợn rừng thôi sao? Ba các con cùng lão tam cũng đi, lát nữa bảo lão tam đem con lợn nó được chia ra đây, tính luôn cả hai con lợn của lão tam và ba các con có, chia đều cho mấy nhà, thế là êm xuôi chứ gì?”
Bà ta tự nhận mình là một bà mẹ chồng công bằng hết mực.
Con dâu cả và con dâu thứ hai nhà họ Diêu liếc nhìn nhau: “Mẹ, mẹ nói thật đấy hả?”
“Đương nhiên là thật.”
Mẹ Diêu hừ một tiếng, rồi nói: “Mấy đứa đúng là tầm nhìn hạn hẹp, có tí chuyện bé tí thế mà cũng làm ầm lên trong nhà, gây khó dễ cho Manh Manh.”
Hai chị em dâu trong lòng lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Dù sao thì cũng không bằng số thịt nếu tự chồng mình săn được, nhưng ít ra cũng có phần.
Hai con lợn rừng, chia cho ba nhà con cái và nhà bố mẹ, tổng cộng bốn phần, mỗi nhà vẫn được nửa con.
Thế cũng không tệ.
Diêu Tư Manh thì vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của chị dâu nói vừa nãy, xem ra biến số nằm ở hai cha con Phó Cảnh Thần.
Kiếp trước họ không hề đi săn.
Có lẽ còn liên quan đến Khương Du Mạn. Cô ta có thể cảm nhận được Khương Du Mạn có vị trí rất quan trọng trong mắt người nhà họ Phó.
Nhớ lại cái cảm giác khó chịu vô cớ khi nhìn thấy Khương Du Mạn trước đây, trong lòng Diêu Tư Manh càng thêm ác cảm với Khương Du Mạn.
Rõ ràng hẳn là anh ba của cô ta nhận được ân huệ của cô ta mới có thể toàn mạng, nhưng cô ta lại không thể vui vẻ nổi.
Luôn có cảm giác có thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát.
Mấy người phụ nữ khác nàh họ Diêu không biết ý nghĩ phức tạp của Diêu Tư Manh.
Sau khi đã thỏa thuận xong xuôi về số thịt lợn rừng, họ cũng không có ý định ra sân ủy ban xem chia thịt nữa.
Họ định chuẩn bị đi ngủ.
Tuy nhiên, những người khác thì đều đổ xô đi xem.
Lợn rừng nhiều như vậy, số lượng thịt còn nhiều hơn cả số thịt lợn đội sản xuất chia, mọi người đương nhiên phải đi xem náo nhiệt rồi!
Lúc này, tất cả lợn rừng đã được xếp ngay ngắn ở sân ủy ban. Đếm kỹ lại, quả thật có đến hai mươi ba con.
Trừ đi số lượng phải nộp cho công xã, riêng gia đình Phó Cảnh Thần còn được chia thêm năm con nữa.
Tuy nhiên, Khương Du Mạn hiểu rõ đạo lý “của thiên trả địa” và “tốt quá hóa lốp”.
Cả nhà bàn bạc một chút, quyết định chia tặng ba con lợn rừng trong số đó cho bà con lối xóm đang đứng xem.
Mọi người vô cùng kinh ngạc: Họ không hề đi săn, theo lý mà nói thì chẳng có phần.
Không ngờ đi xem ké lại có được phần quà bất ngờ!
Lần này, thiện cảm của mọi người dành cho gia đình họ Phó tăng vọt lên một bậc thang mới.
Trong ấn tượng của họ, thanh niên trí thức đều là một đám phiền phức, làm việc thì chậm chạp đã đành, lại còn được chia khẩu phần lương thực, làm cho lượng lương thực họ nhận được ít đi một chút.
Gia đình họ Phó thì khác hẳn, mới đến chưa được bao lâu mà đã lập được công lớn như vậy, thậm chí còn chia thịt vốn dĩ thuộc về mình cho cả dân làng!
Trên đường về nhà, mọi người rối tít cảm ơn người nhà họ Phó.
Ngay cả Khương Du Mạn, người bị tiếng là lười làm và chỉ biết ăn diện, cũng được khen ngợi không ngớt.
Bởi lẽ, trong thời buổi đó, cần lao giản dị là mỹ đức, cô không có những phẩm chất này, nên họ liền quay sang khen cô xinh đẹp như tiên nữ.
Khương Du Mạn nghe xong, không nhịn được thì thầm với Phó Cảnh Thần bên cạnh: “Người dân ở đây chất phác thật đấy. Một người một cân thịt lợn rừng thôi mà đã có thể khen em đến tận trời rồi.”
Nghe vậy, Phó Cảnh Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhuốm ý cười: “Họ chỉ là đang nói thật thôi, em vốn dĩ là như thế mà.”
Đi bên cạnh vừa vặn nghe được câu đó, Phó Hải Đường: “…”
Cô nhìn về phía anh trai và chị dâu, ngạc nhoeen nói: “Anh, anh thay đổi rồi!”
Phó Cảnh Thần đưa mắt nhìn cô, dù không mở miệng nói gì, nhưng ánh mắt kia rõ ràng có ý hỏi: Thay đổi chỗ nào?
Phó Hải Đường lẩm bẩm trong bụng: Thay đổi chỗ nào chẳng lẽ anh không tự biết sao?
Không những học được cách nói lời ngon tiếng ngọt.
Hơn nữa, đối với vợ và em gái ruột, anh lại có hai bộ mặt rõ rệt!
Nhưng chưa kịp mở miệng "oán hận",
Phó Hải Đường đã thấy Khương Du Mạn kéo tay anh trai mình và nói: “Chồng vào rừng ăn vụng mật ong sao, cái miệng ngọt ghê.”
Khương Du Mạn ngẩng mặt, ánh mắt hơi nhếch lên, khóe môi khóe mắt đều cong cong, trông như một con tiểu hồ ly xinh đẹp và tinh quái.
Phó Cảnh Thần cảm thấy như một nửa cơ thể bị cô làm cho tê dại.
Hai vợ chồng chẳng coi ai ra gì, đắm đuối nhìn nhau.
Phó Hải Đường xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, vội vàng lùi lại hai bước về phía bố mẹ.
Cô chịu không nổi hai người này nữa rồi.
Sau khi dọn lợn rừng xong, cả nhà cùng trở về sân nhà.
Các thanh niên trí thức khác ở điểm thanh niên trí thức cũng đều hớn hở.
Tuy họ không đi theo lên núi săn lợn, nhưng họ đã ra sân ủy ban xem náo nhiệt.
Số thịt được chia từ ba con lợn rừng kia, tính bình quân ra, mỗi người cũng được một cân!
Vừa về đến nơi, họ liền xúm xít ngồi xát muối vào thịt ở trong sân.