Gia đình họ Phó cũng phải bắt tay vào xử lý thịt.
Da lợn rừng rất dai và cứng, không thể ăn được, chỉ còn cách lột ra.
Da sau khi sơ chế còn có thể dùng để đóng giầy.
Nhưng Phó Cảnh Thần cảm thấy việc này quá ghê tay, sợ Khương Du Mạn nhìn thấy buồn nôn, nên anh không cho cô ra giúp.
Thiếu nhân lực, Phó Hải Đường chỉ còn cách kê ghế ra ngoài phụ giúp, với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, vưa flamf vừa lẩm bẩm làu bàu:
“Mình đúng là đã tạo nghiệp tám đời mới gặp phải cô chị dâu như này.”
“Nhìn em chồng nhà người ta mà xem, rồi nhìn lại mình …”
Lời còn chưa nói xong, đã bị mẹ Phó vỗ một cái đôm đốp vào lưng, khiến cô “á” lên một tiếng, rồi ngồi thẳng tắp lại.
“Lẩm bẩm cái gì đấy? Mau lột da đi! Lát nữa anh con và bố con còn phải xẻ thịt.” Mẹ Phó nói.
Máu lợn không được xả hết ra, thịt sẽ rất tanh, chậm trễ càng lâu thì mùi vị càng khó ăn.
Phó Hải Đường lập tức không dám chậm trễ nữa, tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào việc.
Cả nhà hì hục làm việc bên ngoài hơn nửa đêm. Lúc này, Khương Du Mạn đã ngủ say, đến cả lúc Phó Cảnh Thần vào phòng lúc nào cô cũng không hay.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, Khương Du Mạn tỉnh dậy rất sớm.
Khi cô thức giấc, Phó Cảnh Thần và những người khác còn chưa đi làm đồng.
Khương Du Mạn bước ra cửa, thấy thịt lợn rừng đã được treo hết vào phòng mẹ Phó và bố Phó.
“Mạn Mạn, mấy cái chân giò này cứ để dành đấy, sau này con sinh đứa nhỏ thì ăn.” Mẹ Phó nhìn mấy cái chân giò đó nói.
Hầm chân giò ăn sẽ lợi sữa.
“Vâng, con biết rồi.” Khương Du Mạn ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Phó thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tươi tắn như đóa hoa, tâm trạng bà cũng đặc biệt tốt. Chợt nhớ ra điều gì, bà nói với cô:
“À đúng rồi, hôm nay trưa không chỉ được nghỉ ngơi tại chỗ một chút thôi, bọn mẹ sẽ mang theo lương khô đi ăn, con không cần nấu cơm trưa cho bọn mẹ đâu.”
Người nông dân có thể dựa vào quan sát và kinh nghiệm để chia một năm thành 24 tiết khí, phản ánh sự thay đổi của thời tiết, khí hậu và mùa màng, từ đó điều chỉnh công việc sản xuất cho phù hợp.
Chính nhờ trí tuệ và kinh nghiệm ấy, mà trong những ngày gặt lúa vụ thu gấp rút, chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu sắp mưa, họ đã kịp thời thúc đẩy tiến độ, cùng nhau làm việc nhanh hơn để bảo đảm mùa màng không bị ảnh hưởng.
Cũng bởi lẽ đó, biết thời tiết chuẩn bị thay đổi, Diêu An Quốc đặc biệt thông báo, buổi trưa sẽ không về nhà nghỉ, mọi người phải tự mang cơm hoặc nhờ người nhà đem ra.
Ba mẹ Phó thấy trời nắng gắt, họ không muốn Khương Du Mạn phải đi xa, nên bảo rằng sẽ tự mang đi.
Phó Hải Đường thực ra rất muốn để Khương Du Mạn đi đưa cơm, cơm Khương Du Mạn nấu rất ngon, cái miệng cô bị dưỡng điêu liền không muốn gặm lương khô !
Đáng tiếc cô không dám cãi lời bố mẹ và anh trai, phản đối bị đàn áp một cách vô tình từ khi còn trong trứng nước !
Khương Du Mạn nhìn thấy, liền nói: “Con sẽ đem cơm ra cho mọi người. Lương khô ăn làm sao mà ngon được?”
Mẹ Phó vội nói: “Ăn no được là tốt rồi, đi đường xa lắm.”
Khương Du Mạn suy nghĩ một chút: “Không xa đâu mẹ, con vận động nhiều một chút cũng dễ sinh hơn.”
Mẹ Phó nghe cô nói thế, nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là đi đưa cơm, bà cũng gật đầu đồng ý.
Khoảng giữa trưa, Khương Du Mạn bắt tay vào làm món thịt lợn rừng trộn thính.
Thịt lợn rừng khác hẳn lợn nhà, có một mùi tanh nồng rất đậm. Cô phải dùng rượu khử mùi tanh trước, sau đó thái thành sợi rồi cho vào chảo rán qua, lấy mỡ nước. Tiếp đến, cô dùng dầu mè và ớt cay xào qua, món ăn vừa nghe thôi đã thấy hương cay thơm lừng, khiến người ta phải nuốt nước miếng ừng ực.
Sợ cả nhà bị nóng trong, cô còn cẩn thận dùng nước linh tuyền nấu thêm nồi chè đậu xanh thanh mát.
Mấy chiếc hộp cơm nhôm cô mua ở Kinh thành trước kia cuối cùng cũng có dịp dùng đến.
Khương Du Mạn chia thức ăn thành nhiều phần, cẩn thận đặt vào các hộp cơm nhôm, rồi xách đồ đi ra đồng.
Đi trên đường, không ít ánh mắt cứ đổ dồn về phía cô. Những ánh nhìn đ.á.n.h giá ấy cứ ngỡ là kín đáo, nhưng thực chất lại lộ liễu vô cùng.
Tuy nhiên, Khương Du Mạn đã sớm quen với kiểu nhìn ngó này, cô chẳng thèm để ý dù chỉ một chút, mặc kệ các thôn dân âm thầm cảm thán.
Hôm qua lúc chia thịt lợn họ đã gặp cô, biết cô là con dâu nhà họ Phó. Nhưng tối qua trời tối, nhìn không rõ mặt. Giờ nhìn kỹ lại, ai nấy đều thấy cô thật xinh đẹp.
Trước đây, người ta còn bảo làm vợ Phó Cảnh Thần là có phúc khí. Giờ nhìn thấy Khương Du Mạn, họ lại thầm nghĩ đúng là trai tài gái sắc, cả hai người đều là người có phúc phần.
"Con dâu nhà họ Phó, cô tới mang cơm cho người nhà à?"
Vừa tới bờ ruộng, có người lên tiếng hỏi cô với vẻ niềm nở.
"Vâng, các cô các thím có biết họ đang làm ở đâu không ạ?" Khương Du Mạn ngẩng đầu, mỉm cười với mọi người.
Trong mắt không ít người chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, thầm than con trai nhà họ Phó quả thật diễm phúc không cạn. Có cô vợ xinh đẹp thế này mang cơm, cơm chẳng phải càng thêm ngon sao ?
"Ở phía này này."
Nhờ "tình cảm" từ món thịt lợn rừng, các thôn dân vô cùng nhiệt tình. Dưới sự chỉ dẫn của họ, Khương Du Mạn nhanh chóng tìm được chỗ của Phó Cảnh Thần và gia đình.
Cả nhà đang làm ở một mảnh đất gần đó.