Lúc cô đến, Phó Cảnh Thần đang mặc chiếc áo bộ đội bó sát người, lộ ra vòng eo săn chắc. Anh cúi đầu dùng khăn mặt lau mồ hôi. Mái tóc tóc ba phân được lau vén lên, đôi mày sắc bén ướt đẫm mồ hôi, trông hệt như cái đêm anh vừa tắm nước lạnh xong...
Khoan đã!
Dừng dừng dừng !
Cô đang nghĩ cái gì thế này!
Khương Du Mạn thầm mắng một tiếng, vội vàng lắc đầu để xua đi những ý nghĩ "không lành mạnh" kia, rồi mới mở miệng gọi khẽ: "Cảnh Thần."
Giọng nói cô mềm mại, dễ nghe, lập tức khiến những người xung quanh vài mảnh ruộng đều phải ngẩng đầu lên.
Phó Cảnh Thần cũng đã thấy cô. Cô đội nón lá, làn da trắng nõn lộ ra. Vòng bụng tuy hơi to, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân.
Anh đặt khăn sang một bên, bước nhanh vài bước tới đón lấy đồ vật trong tay cô.
Áo dính mồ hôi nên lộ rõ cả những múi cơ bụng trên thân hình anh, Khương Du Mạn không dám nhìn lâu.
"Mạn Mạn, con vất vả quá." Cả nhà tìm một chỗ râm mát để ăn cơm. Nhìn những món ăn nóng hổi, mẹ Phó nói.
"Mẹ ơi, mẹ đừng khách sáo thế. Mẹ nếm thử món thịt lợn rừng con làm hôm nay xem sao."
Khương Du Mạn chủ động gắp một đũa cho mẹ Phó.
Nghĩ một lát, cô lại gắp thêm một đũa cho Phó Cảnh Thần, "Anh nếm thử xem có ngon không."
Phó Hải Đường trố mắt nhìn người anh trai tính sạch sẽ, kén ăn của mình, hôm nay, thế mà lại không hề chớp mắt, ăn ngay miếng thức ăn mà vợ gắp.
Sau đó, còn không keo kiệt gật đầu: "Ngon."
Thậm chí còn có vẻ nóng lòng muốn ăn thêm.
Phó Hải Đường nhìn anh trai như vậy, cũng c.ắ.n một miếng thịt lợn rừng thơm lừng, trong lòng lại lần nữa cảm thán: Đúng là anh trai mình thay đổi rồi!
Mùi thơm món ăn từ nhà họ Phó lan tỏa, những người ở xung quanh đều ngoái nhìn với ánh mắt vô cùng thèm thuồng.
Những thanh niên chưa có vợ chỉ còn biết đứng nhìn với vẻ mong mỏi.
Vừa c.ắ.n lương khô vừa thầm nghĩ: Thì ra, đây chính là cuộc sống khi có vợ ư?
Cùng lúc đó, ở mảnh ruộng bên cạnh, Dương An Phúc cũng đang nhìn sang.
Đây là giờ nghỉ trưa, cả nhà hắn đang gặm những chiếc bánh bột ngô mang từ nhà đi. Bánh được trộn với rau dại, khô khốc, rất khó nuốt.
Đúng là không có đối lập thì không có tổn thương.
Nghe mùi thơm bay sang từ mảnh ruộng bên cạnh, Dương An Phúc c.ắ.n thêm một miếng bánh bột ngô trong tay. Càng lúc hắn càng thấy khó nuốt, "Thứ này ăn đúng là khó ăn muốn chết!"
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Phó gia.
Vợ người ta vừa xinh đẹp, lại vừa nấu ăn ngon.
Chẳng biết là làm món gì, chỉ nghe mùi đã thấy quá thơm !
Chu Vân mặt không cảm xúc, c.ắ.n miếng bánh bột ngô của mình, "Có bột ngô mà ăn đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh làm gì?"
Cô ta vốn quen tiết kiệm, nếu không phải đang vào vụ gặt hái vất vả, cô ta còn chẳng nỡ lấy bột ngô ra ăn.
Họ đang sống cuộc sống thực tế đâu thể ăn uống như phá của nữ kia!
Lúc này, từ mảnh ruộng bên cạnh, không biết họ lại nói chuyện gì, giọng nói dịu dàng của Khương Du Mạn lại vọng sang. Giọng cô không lớn, nhưng vì ở gần nên nghe rất rõ ràng.
Dương An Phúc nghe tiếng cười nói vui vẻ nhà họ Phó, rồi nhìn sang Chu Vân với bộ mặt khó đăm đăm thì lập tức hết cả hứng ăn.
Hắn ném chiếc bánh bột ngô vào rổ, "Tôi không ăn nữa."
"An Phúc, buổi chiều còn phải làm việc vất vả, con ăn thế này làm sao mà đủ sức?"
Bà Thái thấy con trai mới gặm được hai miếng, vội vàng nói: "Ăn thêm chút nữa đi con!"
Dương An Phúc liếc nhìn Chu Vân một cái, bực bội nói: "Có cái gì ngon đâu? Đồ ăn nhạt nhẽo, ăn không vào."
Chu Vân ngẩng phắt dậy. Khóe miệng cô ta vẫn còn vết bầm xanh, là dấu vết của trận cãi nhau hôm qua.
Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, "Anh muốn ăn đồ ăn có vị ? Thế sao anh không lên núi săn lợn rừng đi? Giờ đứng đây kêu ca cái gì!"
"Nếu anh có thể kiếm được thịt lợn rừng, có bản lĩnh để tôi được ở nhà, không cần ra đồng làm việc, tôi cũng có thể mỗi ngày đều làm cơm lành canh ngọt cho anh ăn!" Giọng điệu cô ta đầy vẻ châm biếm.
Lẽ nào là cô ta không muốn làm thịt sao?
Vấn đề là Dương An Phúc có cái bản lĩnh kiếm được thịt không ?!
Cô ta đã bảo Dương An Phúc đi theo mọi người săn lợn rừng, nhưng chính hắn không đi, tối qua còn cãi nhau với cô ta.
Cả hai đ.á.n.h nhau đến mức trên mặt đều bầm tím, không ra sân uỷ ban xem mổ lợn được, kết quả là bỏ lỡ cả phần thịt chia cho những người đến xem. Nhớ tới chuyện này, giờ cô ta vẫn còn đầy bụng tức.
Dương An Phúc nghe xong, mặt đen hơn đ.í.t nồi. Bị chính vợ mình nói là không bằng người đàn ông khác, ai mà vui cho nổi?
Nếu không phải đang ở ngoài đồng, có nhiều người nhìn thế này, hắn thật muốn dạy dỗ người phụ nữ này thêm lần nữa.
"Thôi, tôi lười đôi co với cô." Hắn cố nhịn, gân xanh trên trán nổi lên, cuối cùng cầm thẳng lưỡi hái đi làm việc.
Bà Thái không kịp ngăn lại.
Chu Vân cũng ăn hết chiếc bánh bột ngô chỉ trong vài miếng. Khi cầm lưỡi hái đi gặt lúa mì, cô ta làm việc vừa hung dữ, vừa nhanh chóng, cứ như đang trút giận lên những cây lúa.
Lúc này, ở đầu kia của mảnh đất.
"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn thịt lợn rừng. Khi nào thịt lợn rừng nhà mình mới được ăn ạ?"
Người nói là tiểu Thạch đầu, con trai của của nhà con cả Diêu gia, thằng bé đã mười một tuổi, có thể đi theo nhặt nhạnh bông lúa kiếm công điểm.
Nhà họ và nhà Chu Vân làm việc cùng một mảnh đất, đương nhiên cũng ngửi được mùi thịt lợn rừng nhà họ Phó. Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn, đêm nào cũng thèm cái mùi thịt ấy.
Hôm qua nhìn thấy trong nhà vác về hai con lợn rừng, nó vui mừng đến mức ngủ không ngon giấc, làm mẹ đương nhiên là thấy xót con.