Phó Vọng Sơn nhìn Diêu Chấn Giang với vẻ mặt đầy bi thương và quyết tâm, thở dài: "Chấn Giang, chú hiểu tâm trạng của cháu, nhưng đây là chuyện gia đình của các cháu, chú không tiện nhúng tay."
Trước đây ông quả thực là người có uy tín, nhưng đó là chuyện cũ. Hiện tại, cả nhà ông đang phải tránh ở đây, thật sự không muốn gây thù chuốc oán với gia đình Đại đội trưởng.
Đúng lúc này, Diêu Tư Manh từ trong căn nhà ngói vội vã đi ra, nhanh chóng tiến đến cạnh Diêu Chấn Giang. Cô nhìn anh trai với vẻ bất mãn:
"Anh ba, hôm nay anh bị làm sao thế? Anh có biết không, mẹ bị anh làm cho tức đến ngất xỉu rồi đấy! Anh rốt cuộc còn muốn gây sự vô cớ đến bao giờ?"
Cô không hiểu, tại sao anh trai cô lại đột nhiên thay đổi. Rõ ràng trước kia không hề như vậy, chẳng phải họ là anh em thân thiết nhất sao? Trong kiếp trước, trước khi anh Ba bị lợn rừng đâm, anh ấy luôn rất thương cô, sau này bị thương mới tính tình đại biến. Nhưng bây giờ anh ấy đâu có bị thương? Tại sao lại thay đổi?
"Ai mới là người gây sự vô cớ?"
Diêu Chấn Giang nhìn thẳng vào cô em gái, giọng lạnh tanh: "Phần lợn rừng anh đ.á.n.h được, dựa vào đâu mà phải mang ra chia?"
Diêu Tư Manh cau mày: "Nếu anh không muốn mang ra thì cứ giữ lại, đâu cần phải làm ầm ĩ đòi chia gia tài làm gì?"
Lời vừa dứt, một giọng nữ bén nhọn đã vang lên:
"Không được!"
Con dâu cả họ Diêu dẫn đầu bước ra cửa, vô cùng bực bội: "Cô út, chính em là người không cho anh cả lên núi đ.á.n.h lợn rừng, bây giờ cũng là em không cho bọn chị được chia lợn?"
Đêm qua cũng đâu phải nói thế ?
Con dâu thứ hai nhà họ Diêu theo sát phía sau cũng phụ họa: "Đúng thế, em cứ khăng khăng nói đi sẽ gặp nguy hiểm, nếu không thì tự bọn chị cũng đã tự đi kiếm thịt rồi."
Ánh mắt hai người nhìn Diêu Tư Manh tràn ngập oán hận.
Diêu Tư Manh trừng lớn đôi mắt, không dám tin: "Hai chị dâu, sao hai người lại vô lý như vậy? Em cũng là vì muốn tốt cho hai anh mà!"
Cô ta không muốn các anh lên núi, chẳng phải vì sợ săn lợn rừng nguy hiểm sao? Lần này họ không gặp chuyện gì là nhờ có thêm người đi cùng. Nhưng chẳng lẽ vì kết quả tốt mà cô lại bị phủ nhận tấm lòng tốt của mình ư?
Diêu Tư Manh đầy bụng uất ức, cảm thấy cả hai chị dâu cũng đã thay lòng đổi dạ.
"Cô út, em nói gì thế?"
Con dâu cả nhà họ Diêu méo xệch miệng: "Không cần nói nhiều, dù sao thì mẹ đã hứa với bọn chị rồi!"
Mấy người họ đều khăng khăng không chịu nhường.
Những người xung quanh mở to mắt, thì thầm: Chà, con lợn rừng này đúng là thứ tốt, đủ khiến một gia đình "yên ấm" trở nên phong ba bão táp, đến mức nhà cũng đòi phân rồi.
"Đủ rồi! Mấy đứa làm cái trò gì thế này? Thể thống đâu hết cả rồi? Vào nhà nói chuyện!" Đúng lúc này, Diêu An Quốc từ trong phòng bước ra, mặt lạnh như tiền, vô cùng đáng sợ.
Người nhà họ Diêu đều rất sợ ông, nên dù không tình nguyện cũng đành phải đi vào.
Những thanh niên trí thức hóng chuyện bên ngoài cũng vội vàng trở về, không ai muốn làm Đại đội trưởng chú ý.
Sau khi thấy các con đã vào nhà, Diêu An Quốc mới đi đến trước mặt Phó Vọng Sơn, thở dài: "Lão ca, để anh phải chê cười rồi, cũng tại lão tam nhà tôi không hiểu chuyện."
"Không sao cả. Vậy bây giờ các người thật sự muốn chia của, phân nhà sao?" Phó Vọng Sơn hỏi thêm một câu.
Diêu An Quốc lại thở dài thườn thượt: "Con trai đông, con dâu cũng nhiều, một chén nước khó lòng mà san bằng được." Ông xem như đã ngầm thừa nhận chuyện này.
Hai người hàn huyên thêm vài câu, vì con cái trong nhà vẫn đang chờ nên Diêu An Quốc cũng nhanh chóng vào nhà.
Gia đình họ Phó cũng trở về chỗ ở của mình.
Khương Du Mạn vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang.
Trong nguyên tác, sau khi trọng sinh, Diêu Tư Manh chính là cục cưng, là tâm can bảo bối nhi của cả nhà. Chỉ vì Phó Cảnh Thần tham gia chuyến lên núi lần này mà cốt truyện đã thay đổi nhiều đến vậy sao? Thậm chí còn dẫn đến việc phân gia!
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang ở bên chân mình.
Bụng cô đã lớn, ngồi trên giường rửa chân rất bất tiện để cúi xuống cởi giày. Vì vậy, Phó Cảnh Thần luôn giúp cô làm việc này mỗi ngày.
Nhưng hôm nay, anh đã cởi giày cho cô rồi mà vẫn chậm rãi không buông chân cô ra.
Khương Du Mạn thấy vậy, lập tức gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, hỏi anh: "Anh làm gì thế? Lâu thế rồi mà còn không buông ra?"
"Phù chân," Phó Cảnh Thần khẽ nói, chăm chú nhìn đôi chân cô.
Khương Du Mạn cúi đầu nhìn theo, thấy ngón tay anh nhẹ nhàng nhấn một cái lên bắp chân cô, nơi đó lập tức xuất hiện một vết lõm nhạt. Đúng là m.a.n.g t.h.a.i sẽ dễ bị sưng phù thật.
Cô cũng thử ấn ấn, không thấy đau, "Không có cảm giác gì."
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng sờ lên mặt mình: "Mặt em có sưng không? Có bị xấu đi không?"
Nếu không phải biết không có gương, cô nhất định đã cuống quýt tìm gương soi rồi. Phải biết rằng, điều cô ưng ý nhất ở nguyên chủ chính là khuôn mặt giống đến tám phần khuôn mặt cô ở kiếp trước!
"Không hề."
"Thật không? Mũi em có to ra không?"
"Không có." Giọng Phó Cảnh Thần đã có vẻ bất đắc dĩ.
Cô không chỉ không xấu đi, mà thậm chí còn đẹp hơn một chút vì mang thai. Trước kia cô mang vẻ đẹp sắc sảo, rực rỡ, giờ thì lại trở nên mềm mại, dịu dàng.