Nghĩ đến ánh mắt của những người đàn ông trưa nay khi cô đi đưa cơm, ánh mắt Phó Cảnh Thần càng thêm sâu thẳm. Cảm giác vợ mình bị người khác nhòm ngó, nghĩ thế nào cũng không thoải mái chút nào.
"Anh..."
"Em..."
Cả hai đồng thời lên tiếng.
Phó Cảnh Thần nhường lời: "Em nói trước đi."
"Em em em!" Khương Du Mạn đã quên mất mình định nói gì, bắt chước lời anh. Cô vươn ngón tay chọc vào vai anh, cảm thấy nó cứng như đá nên càng thêm giận dỗi:
"Suốt ngày cứ gọi 'em', coi em là ai hả? Gọi lão bà à, vợ à không được à? Thật sự không được thì anh gọi em là tâm can, là tổ tông cũng được, kiểu gì cũng phải chọn một cái!"
Phó Cảnh Thần: "..."
Khương Du Mạn thấy tai anh hơi ửng đỏ thì bật cười khúc khích.
Thế này mà đã ngại rồi sao?
Nhưng cũng phải thôi, người thời này vốn dĩ ý tứ, kín đáo mà. Ngay cả việc cô gọi anh là chồng cũng đã khiến anh khó xử rồi.
"Mạn Mạn." Phó Cảnh Thần cất lời.
"Tâm can", "tổ tông" lúc này anh thật sự không thốt ra được. Mấy lời đó ... phải để trên giường mới nói được chứ.
Nhưng chỉ một tiếng gọi "Mạn Mạn" cũng đã đủ. Giọng anh trầm thấp và gợi cảm đến mức Khương Du Mạn cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người.
Cô lập tức hài lòng, không làm khó anh nữa.
Khi đã rửa chân xong và nằm trên giường, Khương Du Mạn nhìn bóng lưng Phó Cảnh Thần, nửa đùa nửa thật hỏi:
"À phải rồi, trưa nay lúc ở ngoài, anh có vẻ không được vui lắm phải không?"
Phó Cảnh Thần có một thoáng không tự nhiên.
Trưa nay trong lòng anh quả thực khó chịu thật, bởi vì ánh mắt của những người đó quá trực tiếp, cứ dán vào vợ anh. Kẻ nào ở trong hoàn cảnh anh cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Nhưng khi bị cô hỏi thẳng, anh lại mắc kẹt, không tài nào nói nên lời.
Khương Du Mạn chờ một lúc, liền dùng ngón tay sờ lên n.g.ự.c anh, giục anh trả lời.
Phó Cảnh Thần vội vàng nắm lấy tay cô: "Đừng nghịch."
Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, làm thì không làm được, anh mà nhịn nữa thì e rằng sớm muộn gì cũng nghẹn đến phát bệnh mất.
"Vậy anh phải trả lời em đã chứ." Khương Du Mạn hơi bất mãn.
"Có chút." Phó Cảnh Thần không thể cưỡng lại cô, đành bất đắc dĩ mở lời.
Khương Du Mạn dịch lại gần hơn một chút, cười híp mắt: "Đừng giận. Họ cùng lắm là nhìn lén em một cái, đâu giống anh, được nằm cạnh em đâu!"
Cô ra vẻ "anh phải biết đủ".
Ánh mắt Phó Cảnh Thần lập tức trở nên nguy hiểm: "Đương nhiên chỉ có thể là anh nằm cạnh em."
Không thể có người khác, nếu không anh không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.
Bị ánh mắt nguy hiểm khóa chặt, Khương Du Mạn vội vàng xoa dịu: "Anh là nam nhân duy nhất của em đó!"
Thấy sắc mặt anh đã dễ chịu hơn không ít, Khương Du Mạn lại nhẹ nhàng lắc lắc tay anh: "Sao rồi, tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Khương Du Mạn đang dỗ dành anh?
Phó Cảnh Thần nhận ra điều này, quả thực tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.
Khương Du Mạn là người biết "được nước lấn tới", thấy thế liền chớp chớp mắt, thành thật nói: "Chồng à, nếu anh đã vui,vợ cầu anh chuyện này được không?"
"Chuyện gì?" Phó Cảnh Thần bản năng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
"Ngày mai anh dẫn em lên núi một chuyến."
Phó Cảnh Thần lập tức từ chối: "Không được."
Núi là nơi nguy hiểm đến mức nào? Lần này họ lên đ.á.n.h lợn rừng, địa hình rất phức tạp, cô không thể đi.
Khương Du Mạn mắt rưng rưng nhìn anh.
Tuy nhiên, đứng trước sự an toàn của Khương Du Mạn và đứa nhỏ, Phó Cảnh Thần kiên quyết không nhượng bộ, anh quay mặt đi: "Núi thật sự rất nguy hiểm, không thể đi được."
"Thật sự không đi được sao?" Khương Du Mạn hỏi lại.
"Ừ."
Mặt Khương Du Mạn xụ xuống, một tay đẩy mạnh Phó Cảnh Thần ra.
"Mạn Mạn." Phó Cảnh Thần bất đắc dĩ muốn đưa tay ôm lấy cô. Anh đánh tiếng thương lượng: "Không phải anh không muốn dẫn em đi, là do bây giờ thân thể em không tiện. Đợi sau này anh sẽ đưa em đi."
Khương Du Mạn gạt tay anh ra: "Anh chính là chê em phiền phức!"
"Không có, thật sự không phải."
Người m.a.n.g t.h.a.i tâm tính vốn dĩ thất thường, lúc vui lúc buồn khó mà đoán được. Khương Du Mạn bĩu môi nghĩ, Phó Cảnh Thần đến cả một yêu cầu nhỏ xíu này cũng không muốn chiều cô, thế là cô túm ngay cái gối đầu lên, ném thẳng vào người anh.
Hai người giằng co qua lại ước chừng hơn nửa đêm.
Cuối cùng, Khương Du Mạn thấy Phó Cảnh Thần vẫn kiên quyết không chịu nhượng bộ, cô đành thở phì phì quay mặt vào trong, ôm bụng ngủ.
Sáng hôm sau, cô cảm thấy có người đứng cạnh giường mình, bèn trở mình, cố ý vờ ngủ tiếp.
Phó Cảnh Thần đứng ở mép giường, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Dù có chậm chạp đến đâu đi nữa, cũng biết có thể cảm nhận được Khương Du Mạn đang giận dỗi, huống chi anh lại chẳng chậm chạp, anh biết cô giận dỗi vì chuyện anh không đồng ý dẫn cô lên núi sau. Nhưng giận thì giận, vì sự an toàn của cô và đứa nhỏ, yêu cầu này của cô anh không thể đáp ứng.
Anh đứng thêm một lát, rồi khẽ thở dài, lặng lẽ rời đi.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần dần xa hẳn, Khương Du Mạn mới chậm rãi ngồi dậy trên giường.
Là người đã đọc hết nguyên tác, cô có một sự chấp niệm đặc biệt với khu núi sau, cảm thấy mình nhất định phải đi thăm một chuyến.
Phó Cảnh Thần hiện tại không đồng ý cũng không sao, cô sẽ tự mình tìm cơ hội đi.
Đang lúc suy tư, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi quen thuộc:
“Du Mạn, ở nhà không?” Là giọng của con dâu thứ ba nhà họ Diêu