Những người còn lại trong nhà họ Phó đều im lặng. Hôm nay, họ cũng đã bị dọa một phen kinh hồn bạt vía. Nghĩ lại cũng đúng, cứ ru rú trong phòng mãi, ai mà chẳng muốn ra ngoài. Nhưng đi ra ngoài cũng thật nguy hiểm, như chuyện hôm nay, hoàn toàn là tai bay vạ gió, không biết là kẻ nào thiếu đạo đức dùng ná b.ắ.n đá.
Họ nghe tin cô bị rơi xuống sông, suýt chút nữa là chân tay mềm nhũn, ngã khụy xuống đất.
Phó Vọng Sơn suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn qua: “Vậy con nói xem con tính toán thế nào?”
Khương Du Mạn nói: “Con nghe nói Tiểu học Thạch Niễn Tử đang cần tuyển giáo viên, con muốn đi thi tuyển giáo viên.”
“Gì cơ?” Phó Hải Đường mắt chữ O mồm chữ A: “Cô còn có thể đi thi giáo viên á?”
Dù sao trước khi Khương Du Mạn làm dâu Phó gia, cô và Khương Du Mạn từng là bạn bè thân thiết. Khương Du Mạn có bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu, cô rõ hơn ai hết. Giờ Khương Du Mạn lại muốn đi thi giáo viên, chẳng phải là chuyện hão huyền sao!
“Nói chuyện kiểu gì đấy? Không biết nói chuyện liền đem miệng cho người biết dùng đi.” Mẹ Phó đ.á.n.h vào vai Phó Hải Đường một cái, đồng thời không quên sửa lại con gái: “Gọi chị."
“Con có nói sai đâu mẹ, nếu cô ... chị ấy mà thi được thì con cũng thi được.” Phó Hải Đường cảm thấy học vấn của mình còn tốt hơn Khương Du Mạn.
Phó Hải Đường nói đúng, mà cũng không đúng.
Nguyên chủ thì không biết mấy chữ thật. Nhưng cô lại không phải, cô ít ra cũng là học bá lọt top 50 tỉnh trong kỳ thi đại học, không lý nào lại không làm được bài thi thời này. Chẳng qua, lúc này không tiện phản bác.
“Tâm lý cầu tiến của con dâu là tốt!” Phó Vọng Sơn mở lời: “Con dâu à, cả nhà đều ủng hộ con, con cứ yên tâm mà đi thi.”
Tuy ông cũng cảm thấy việc này không có nhiều hy vọng, chủ yếu là vì vấn đề thành phần gia đình và tình trạng sức khỏe hiện tại của Khương Du Mạn cũng không tiện. Nhưng dù sao cũng cần để Khương Du Mạn có việc gì đó làm. Cô cứ ở nhà mãi sẽ buồn chán, nhỡ đâu lại sinh bệnh ra.
Phó Cảnh Thần cũng không ngờ cô vợ mình lại đang suy tính chuyện này, nhưng anh vẫn gật đầu ủng hộ:
“Hai hôm nữa, anh sẽ xin nghỉ phép, đưa em đi Công xã hỏi thăm về phạm vi thi cử và các môn cần thi.”
Ánh mắt Khương Du Mạn ánh lên nụ cười nhìn mọi người trong nhà.
Chuyện Khương Du Mạn muốn thi giáo viên không giấu giếm được lâu. Dù sao ngày hôm sau, Phó Cảnh Thần đã đặc biệt đi đến Tiểu học Thạch Niễn Tử để hỏi về phạm vi và môn thi.
Người ở đó thuận miệng nói ra, chẳng mấy chốc mà cả điểm thanh niên trí thức đều đã biết tin.
Ai nấy đều rất kinh ngạc.
Người ngạc nhiên nhất phải kể đến Chu Vân:
“Cô ta còn muốn thi giáo viên à? Thật sự tưởng ai cũng có thể làm giáo viên sao? Kể cả cô ta có thi đậu đi nữa, thật sự có thể vác cái bụng bầu to đùng đi dạy học sinh à?”
“Tôi nghe nói, con gái cưng nhà Đại đội trưởng muốn đi thi làm giáo viên đấy, con gái nhà người ta mới đúng là người có 'máu' làm cô giáo!”
“Nó làm sao mà thi lại được cô gái nhà Đại đội trưởng chứ?”
“Nhà họ Phó đúng là bị ma làm hay sao ấy, chiều chuộng cô con dâu này quá thể đáng! Cô ta nói gì là nghe nấy!”
Đừng thấy họ nói nghe chói tai như vậy, nhưng giọng không dám lớn, sợ Khương Du Mạn lại bước tạt nước lạnh.
Khương Du Mạn không phải không nghe thấy những lời bàn tán sau lưng này, nhưng cô chẳng bận tâm. Vừa rời giường, cô đã vào bếp lo chuyện ăn uống. Cô đang hâm nóng bữa sáng thì cảm giác có người bước vào.
Quay đầu nhìn, không ai khác chính là Diêu Tư Manh. Cô ta đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này, rõ ràng là hướng cô mà đến.
Khương Du Mạn khẽ nhướng mày: Cô ta đến đây làm gì?
Trong bếp chỉ có hai người họ. Khương Du Mạn đang do dự có nên mở lời trước hay không thì Diêu Tư Manh đã lên tiếng:
“Chị Du Mạn, em nghe nói… chị cũng muốn đi thi làm giáo viên tiểu học?”
Khi hỏi câu này, tâm trạng Diêu Tư Manh vô cùng phức tạp.
Vì muốn chuyên tâm dưỡng sức ở nhà, cô ta đã tạm nghỉ làm, đương nhiên là nghe được tin Khương Du Mạn cũng sẽ thi. Thực ra, có rất nhiều người ở Thạch Niễn Tử nhăm nhe công việc giáo viên tiểu học này, ngay cả trong điểm thanh niên trí thức cũng không ít. Diêu Tư Manh đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô ta chỉ tập trung vào việc học của mình, không mấy bận tâm đến những thanh niên trí thức khác. Nhưng Khương Du Mạn lại khác. Ở cô gái này, Diêu Tư Manh luôn có một cảm giác thất bại khó tả.
Nhân vật vốn dĩ chưa từng xuất hiện trong kiếp trước… cô ta có cảm giác, chỉ cần có liên quan đến Khương Du Mạn, kế hoạch của cô ta sẽ bị xáo trộn.
Nhớ lại chuyện heo rừng lần trước, Diêu Tư Manh gần như không kiềm chế được bước chân, đi thẳng vào bếp.
Khương Du Mạn cười như không cười nhìn cô ta: “Đúng vậy.”
Quả nhiên, đ.á.n.h rắn phải đ.á.n.h vào đầu. Quyết định của cô là đúng, chỉ cần tin tức lan ra, Diêu Tư Manh liền theo “mùi” mà tìm đến.
Đón ánh mắt dò xét của Khương Du Mạn, sự khó chịu quen thuộc trong lòng Diêu Tư Manh lại trỗi dậy.
Cô ta hít sâu một hơi, chất vấn : “Tại sao? Có phải chị nghe nói em muốn thi, nên chị cũng muốn đi?”
Không phải cô ta đa nghi, Khương Du Mạn mới đến đây bao lâu, sao có thể nhanh chóng biết chuyện Tiểu học Thạch Niễn Tử sắp tuyển giáo viên? Nếu nói không liên quan đến cô ta, Diêu Tư Manh không tin.
Khương Du Mạn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi tò mò, điểm thanh niên trí thức này có nhiều người muốn thi như vậy, chẳng lẽ cô phải đi hỏi từng người sao?”