Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 56

 
Diêu Tư Manh bị câu này chặn họng, im lặng một lúc lâu.

Đúng, những người khác cô ta không hỏi, nhưng Khương Du Mạn có giống họ đâu? Những thanh niên trí thức kia đã quyết định thi từ đầu, còn Khương Du Mạn mới quyết định hôm qua!

Mãi đến khi Khương Du Mạn sắp mất kiên nhẫn, Diêu Tư Manh mới lại lên tiếng:

“Tôi chỉ là thấy chị thân thể không tiện, dù có thi đậu cũng không thể đi dạy được, cần gì phải lãng phí thời gian?” 

“Sao cô lại nghĩ tôi thi đậu rồi mà không đi dạy được?” Khương Du Mạn thấy buồn cười.

“Chị sắp sinh rồi, sinh con xong chẳng lẽ chị không phải chăm sóc sao?”

“Con cái lẽ nào chỉ là của riêng tôi? Người nhà tôi có thể giúp tôi trông.”

Khương Du Mạn đậy vung lại, “Chuyện này cô không cần bận tâm. Cô nên về nhà mà học đi. Còn có dành được công việc này hay không ... xem bản lĩnh mỗi người.”

Phó Cảnh Thần và cha mẹ Phó còn không cản cô, Diêu Tư Manh rốt cuộc là dùng cái gì mà nghĩ được cô ta nói vài câu cô liền thay đổi quyết định ? Dùng đầu gối sao ?

Mà nói đi cũng phải nói lại.

Tâm tư của Diêu Tư Manh quá dễ hiểu, chỉ là không cam lòng vì có thêm một người đến tranh suất làm việc. Nhưng lẽ nào công việc này lại ghi rõ không cho phép bà bầu đăng ký? Đã là thông báo tuyển dụng, mọi người đều có cơ hội như nhau.

Hơn nữa, Khương Du Mạn thực sự khâm phục cái tâm lý của cô ta. Rõ ràng hôm qua mới hại mình, hôm nay đã có thể mặt dày chạy đến chất vấn như không có chuyện gì.

Cô ta có thể vô cớ muốn hại mình, lẽ nào mình lại không được phép "vô cớ" đi thi một công việc sao? Tính ra thì chuyện này Khương Du Mạn còn thiệt hơn. Cô ta hại mình chỉ cần động ý xấu, còn công việc này ít nhất cô phải tự thân vận động đi thi đấy.

Nghĩ đến đó, Khương Du Mạn cũng không nán lại trong bếp nữa, cô cất bước về nhà.

Bỏ lại Diêu Tư Manh đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lẽ ra hôm qua cô ta không nên vớt Khương Du Mạn lên. Vốn dĩ chuyện Khương Du Mạn làm cho nhà cô ta phân gia trước đó, đã là Khương Du Mạn thiếu nợ cô ta! Cô ta chỉ là cho Khương Du Mạn một bài học nho nhỏ thôi, là do chính thân thể Khương Du Mạn yếu ớt, không đứng vững, cô ta còn mềm lòng tốt bụng vớt Khương Du Mạn lên.

Kết quả, Khương Du Mạn này chẳng hề biết ơn, ngược lại còn không nhường một bước nào. Cứ như thể .... đã biết chuyện gì vậy.

Ý nghĩ này khiến Diêu Tư Manh hoảng hốt.

Nhưng cô ta rất nhanh đã phủ định nó. Khương Du Mạn không thể nào phát hiện ra điều gì, nếu không, với mức độ coi trọng cô ta của nhà họ Phó, sao có thể không làm lớn chuyện lên?

Nhất định là chưa phát hiện!

Nghĩ đến đây, Diêu Tư Manh cũng chẳng còn tâm trạng để thù hận Khương Du Mạn nữa, cô ta vội vàng trở về nhà mình.

Cô ta phải học hành thật tốt, nhất định phải trở thành giáo viên tiểu học ở Thạch Niễn Tử.

***

Vì hôm qua bác sĩ dặn cần nghỉ ngơi nhiều, hôm nay Khương Du Mạn dành phần lớn thời gian nằm trên giường, ngủ đủ giấc, nên tối đến lại chẳng thấy buồn ngủ.

Phó Cảnh Thần tắm rửa xong, bước vào nói: “Ngày mai anh phải đi cùng đến công xã mua thuốc trừ sâu. Đến lúc đó anh sẽ ghé trạm thu mua phế liệu mua thêm vài cuốn sách.”

“Em đi cùng anh.” Khương Du Mạn nghe vậy liền nhanh nhảu đề nghị.

Thời buổi này, trạm thu mua phế liệu có không ít đồ tốt, nếu cô thấy thích, còn có thể “nhét” vào không gian của mình một ít. Lần này nhân tiện đi mua t.h.u.ố.c trừ sâu, cô còn có thể mua thêm một ít hạt giống. Chuyện lên núi tìm d.ư.ợ.c liệu phải chờ thêm, nhưng đất đen trong không gian còn rất rộng, có thể trồng trước một số thứ khác.

“Ngày mai đi đường sẽ xóc đấy, em cứ ở nhà chờ đi.”

Phó Cảnh Thần dừng một chút, nói tiếp: “Em còn muốn thứ gì nữa không, mai anh mang về cho em luôn.”

“Em khỏe rồi, không đau.”

Khương Du Mạn nói thật. Cô uống mấy ngụm nước linh tuyền liền cảm thấy người khỏe hẳn ra. Hơn nữa, cô cũng muốn đi công xã một chuyến để tham quan, lần trước đi mua đồ thời gian không đủ, cũng chỉ có thể loanh quanh vội vàng mua đồ.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Phó Cảnh Thần không hề d.a.o động.

“Em thật sự không sao mà, chồng à, anh dẫn em đi đi!” Khương Du Mạn ngồi dậy, kéo tay anh lắc qua lắc lại.

Cô biết Phó Cảnh Thần "ăn" chiêu này nhất.

“Thôi được rồi…” Phó Cảnh Thần vừa nghe thấy từ chồng là chỉ còn biết nhượng bộ.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đang định nói gì đó.

Ánh mắt lại đột nhiên dừng lại.

Khương Du Mạn cúi đầu nhìn theo, chỉ thấy cổ áo quần mình bị lệch, để lộ ra một phần không nên lộ. Có thai dường như thật sự gây ra thay đổi, cô nhớ rõ trước khi xuống nông thôn vẫn chưa căng tròn như thế này. Cô vội vàng kéo quần áo lại.

Nhưng Phó Cảnh Thần không biết có phải vì kiêng khem lâu quá hay không, sau khi tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi liền bắt đầu không an phận.

Hơi thở nóng ấm phả vào gáy Khương Du Mạn. Đôi tay anh ôm lấy cô, như thể châm lửa, đến đâu là lửa cháy đến đó.

“ Phó Cảnh Thần, anh là chó nhỏ à ? Cứ gặm c.ắ.n lung tung.”

Cô cảm thấy nếu có đèn, lúc này mình nhất định đỏ bừng như một con tôm luộc, cô mò mẫm tìm cách đẩy Phó Cảnh Thần ra.

 

Bình Luận (0)
Comment