“Con cũng không lường trước được sẽ như vậy.” Phó Cảnh Thần thành thật đáp.
Ban đầu anh cho rằng lập được một Huân chương Hạng nhì đã là không tồi. Nhưng sự việc không phát triển theo phạm vi anh có thể kiểm soát.
Khi anh nằm sấp xuống đất, khoảnh khắc địa lôi nổ tung, anh đã giao phó tất cả cho số phận.
May mắn thay, vận mệnh đã ưu ái, vợ con vẫn là của riêng anh.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, y tá đẩy xe t.h.u.ố.c đến để thay băng.
Đường đường là Tổng Tham mưu trưởng oai phong một cõi, lúc này lại chỉ như một người làm ba bình thường, quan tâm đến con cái, nghiêm túc theo dõi anh thay băng. Khi nhìn thấy tấm lưng chằng chịt vết thương sau khi tháo băng, lông mày ông nhíu chặt lại.
Thay băng xong, theo lời dặn của y tá, ông đỡ tay Phó Cảnh Thần tựa lên vai mình, giúp anh chậm rãi đứng dậy vận động.
Phó Cảnh Thần cao hơn Tần Đông Lăng một chút. Khi đươc ba vợ đỡ, nhìn thấy mái tóc đã điểm sương trắng ở thái dương ông, trong lòng anh trào dâng một cảm xúc khó tả.
Dù bờ vai ba vợ vẫn vững chãi, nhưng con người đều sẽ dần già đi, ông cũng vậy. Người có thể khiến Khương Du Mạn đi đến đâu cũng được người khác kính trọng, có thể diện nhất, tiếp sau ông, chính là anh.
Hai người cẩn thận đi vài bước quanh phòng bệnh, sợ vết thương bị rách, cuối cùng lại quay về giường.
Một chàng rể là nửa đứa con trai, câu này nói không sai.
Tần Đông Lăng biết rõ Phó Cảnh Thần đối xử tốt với Khương Du Mạn, nên ông cũng vô cùng kiên nhẫn với anh. Giữa họ không cần nói quá nhiều, Phó Cảnh Thần hiểu được tấm lòng của ba vợ.
Ngay cả khi Khương Du Mạn rửa mặt, đ.á.n.h răng xong quay lại vào buổi chiều, ông vẫn tận tâm tiếp nhận mọi việc.
Phàn Cương cùng mọi người thấy cảnh này đều đỏ mắt ghen tị: “Từ lúc đoàn trưởng bị thương lần này, tôi mới thực sự hiểu ra. Có vợ thì tốt thật, mà có ba vợ lại càng tốt.”
Cũng may là thương tích của họ không quá nghiêm trọng, nếu không thì làm gì có vợ con hay ba vợ ngàn dặm xa xôi đến thăm hỏi? Thật sự nghĩ đến thôi đã thấy... người với người không nên so.
Quá chua xót !
Lúc này, y tá lại đến "bắt" người: “Mấy đồng chí kia, mau lại đây thay băng!”
Mọi người đành gác lại câu chuyện, ngoan ngoãn trở về phòng bệnh.
Cứ như vậy, liên tiếp mấy ngày, Tần Đông Lăng và Khương Du Mạn đều ở bên Phó Cảnh Thần. Tâm trạng anh tốt, lại thêm có nước Linh Tuyền hỗ trợ, vết thương không hề bị nhiễm trùng như bác sĩ lo lắng, tốc độ lành lại nhanh hơn rất nhiều so với dự tính.
“Không bị nhiễm trùng, không có biến chứng, nguy hiểm đã giảm đi nhiều.”
Bác sĩ thận trọng dặn dò: “Nhưng chuyến về lần này đường sá xa xôi, trên đường nhất định phải luôn chú ý an toàn.”
“Chúng tôi hiểu rõ.”
Nhân viên y tế cùng xe đã chuẩn bị sẵn t.h.u.ố.c men. Phàn Cương cùng những người khác cũng đi trên xe khác. Vì tất cả đều là công thần, xe Jeep đưa họ ra ga còn treo đại hồng hoa.
Khi đến xe lửa, có một toa xe riêng được chuẩn bị cho họ, mỗi người có một phòng nhỏ riêng biệt.
Khương Du Mạn ngồi bên cạnh Phó Cảnh Thần, nhìn cảnh vật rộng lớn bên ngoài chậm rãi lùi về sau, cô cảm thán: “Cứ như lần đầu tiên đi xe lửa về Đại đội Thạch Cối Xay mới là ngày hôm qua, chớp mắt đã gần ba năm rồi.”
"Biến" là thân phận và cảnh ngộ của họ, "bất biến" chính là người kia luôn ở bên cạnh mình.
Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, Phó Cảnh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Du Mạn, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi nhận được tin tức phản hồi từ bệnh viện vùng biên, Nguỵ Lưu Cương trở thành người bận rộn nhất toàn quân khu Tây Nam.
Không chỉ phải hoàn thành công vụ đúng hạn mỗi ngày, lúc rảnh rỗi ông còn phải tuần tra khắp nơi, kiêm luôn việc đi đến các sư đoàn khác để kéo thù hận.
Cuối cùng, những người khác không chịu nổi, đành gọi điện thoại đến chỗ Ngụy lão.
Mí mắt Ngụy Liêu cũng giật liên hồi, liếc nhìn Nguỵ Lưu Cương bên cạnh, "ba phải" nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ông ta thích khoe khoang đâu phải ngày một ngày hai, nếu sửa được thì đã sửa từ lâu rồi, còn đợi đến hôm nay sao?”
Huống chi, lần này Thần Phong doanh cứ như đi buôn sỉ vậy, một lúc mang về nhiều chiến công đến thế. Nói thật, đổi lại là ông, ông cũng không nhịn được mà khoe ra.
“Lão Quân Trưởng…”
Sư trưởng đầu dây bên kia do dự một lát: “Trước kia thì không nói, ông ta chỉ thỉnh thoảng qua khoe khoang. Lần này thì không ngừng nghỉ, chẳng còn chút khí chất nội liễm của quân nhân nào nữa. Tôi thấy, hay là ngài sắp xếp cho Thần Phong doanh cũng đến ở sư đoàn khác một thời gian…”
Trong quân, mọi người đã chịu đựng Nguỵ Lưu Cương lâu lắm rồi!
“Được lắm ! Hay cho nhà ông ! Thì ra là muốn cạy góc tường !” Nguỵ Lưu Cương lập tức không ngồi yên được nữa: “Thần Phong là của Sư đoàn 22, ông mau đi ngủ đi ! Nằm mơ cái gì cũng có !”
Điện thoại bị ngắt, Ngụy lão và Nguỵ Lưu Cương nhìn nhau.
“Gần đây có không dưới ba cuộc điện thoại như thế này rồi.” Ngụy lão rất bất đắc dĩ: “Cấp dưới của cậu xuất hiện nhân tài, cậu nên nhỏ giọng mà vui mừng một chút là được rồi. Cứ phải để người ta tìm đến tôi yêu cầu điều Thần Phong Doanh đi cậu mới vừa lòng à?”
Nguỵ Lưu Cương không phục. Từ điển của ông không hề có hai chữ “nhỏ giọng”. Đổi lại là trước kia, ông chắc chắn sẽ lý luận một phen với Ngụy lão.
Nhưng hiện tại thì khác, vì chuyện của Nguỵ Quý Thanh và Ngụy Tình, ông chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tiếp thu dạy bảo, lại phối hợp với biểu tình "muốn nói lại thôi", trông muốn bao nhiêu "tủi thân" liền có bao nhiêu "tủi thân", một lúc sau mới đi ra khỏi thư phòng.
Lúc xuống lầu, Nguỵ Lưu Cương gặp Ngụy Dân vừa trở về ăn cơm trưa.