Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 576

 
Ngụy Dân giờ cứ thấy Nguỵ Lưu Cương là tim lại đập thình thịch. Ông cảm giác như con gái mình sắp bị 'heo củng' đi rồi, mà oái oăm thay là ba của "con heo" đó lại rất thường lui tới nhà mình mà mình lại chẳng thể ngăn được.

“Đồng chí Ngụy Dân, anh về trễ thế, ăn cơm chưa?”

“Tôi còn chưa kịp ăn đây. Con đồng chí Nguỵ Sư trưởng?”

“Tôi cũng chưa ăn, giờ về ăn đây. Tôi đi trước nhé.”

“……”

Hai người xã giao qua loa hai câu, nhìn đối phương ra khỏi cửa, Nguỵ Dân vội vàng chạy vào thư phòng, định hỏi xem ba mình xem Nguỵ Lưu Cương lại đến nhà bọn họ có việc gì.

Vừa bước vào, ông đã thấy bố mình rút từ sau giá sách ra một quyển sổ nhỏ, đeo kính lão lên săm soi.

“Ba, ba đang xem gì thế?” Ông Ngụy Dân thắc mắc hỏi.

Ngụy Liêu ngẩng đầu lên: “Con về vừa lúc đấy, mau lại đây giúp ba xem số điện thoại của Quân trưởng Quân khu Tây Bắc ở chỗ nào.”

“Ba tìm số điện thoại của ông ấy làm gì ạ?” Ngụy Dân nhận lấy quyển sổ, giúp ông tìm kiếm.

“À, không có gì,” Ngụy lão cười ha hả, “Chẳng qua là lâu rồi không tán gẫu, tiện thể thảo luận một chút về những cống hiến xuất sắc của Quân khu Tây Nam trong vụ xung đột vùng biên lần này thôi.”

Ngụy Dân: “……” Vẫn là nên cấm cửa Nguỵ Lưu Cương đi, ngay cả ba cũng bị ông ấy lây bệnh rồi! 

Quân khu Tây Nam gọi điện "thăm hỏi" tới Quân khu Tây Bắc, cuộc điện thoại cuối cùng kết thúc bằng giọng điệu không được tự nhiên cho lắm của vị Quân trưởng bên kia.

Ngụy Liêu cảm thấy toàn thân sảng khoái, cúp điện thoại xong còn đứng dậy đi lại vòng quanh thư phòng.

Bảo sao Nguỵ Lưu Cương lại thích khoe khoang đến vậy. Nghe thấy cái lão già ngày trước hay đối chọi gay gắt với mình phải nói chuyện với giọng điệu khó chịu, đúng là sảng !

Ngụy Liêu như vừa khám phá ra một chân lý mới, suốt buổi chiều cứ lúi húi với cuốn sổ điện thoại cũ, chuẩn bị tìm thêm đối tượng để "thăm hỏi" tiện thể "tán gẫu" tiếp theo.

Bên kia, Nguỵ Lưu Cương về tới Sư đoàn 22 thì thấy vợ chồng Phó Vọng Sơn đang đợi dưới lầu.

“Vào văn phòng nói chuyện.” Nguỵ Lưu Cương mời hai người lên lầu, chuẩn bị kể hết những gì mình biết.

Vừa vào văn phòng, Phó Vọng Sơn liền hỏi ngay: “Lão Nguỵ, tôi nghe nói Cảnh Thần đang trên đường về rồi, cụ thể tình hình thế nào?”

Nguỵ Lưu Cương liền kể lại chi tiết từ việc Khương Du Mạn cùng mọi người đến thăm, tình hình đã ổn định nên chuyển viện, và cả chuyện Phó Cảnh Thần đã lập công lớn ra sao.

Cuối cùng còn nhấn mạnh: “Đồng chí Khương Du Mạn đi theo cùng, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Huống hồ giờ mọi người đều đang nhìn chằm chằm tình trạng sức khỏe của Cảnh Thần. Hiện tại, cậu ấy là biểu tượng của Quân khu Tây Nam, chũng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để bảo đảm an toàn tính mạng cho cậu ấy.”

Mũi Mẹ Phó lại cay xè: “Mạn Mạn lại chạy tới bên đó, điều kiện thiếu thốn biết bao nhiêu, thật là chịu khổ rồi.”

Lúc mới nghe tin Phó Cảnh Thần bị sóng xung kích của địa lôi đ.á.n.h trúng, mẹ Phó sợ tới hồn vía lên mây. Gọi điện cho con dâu thì không ai bắt máy. Bà vừa lo cho con trai, lại vừa lo cho phía Kinh Thành. Chỉ đến khi có tin Phó Cảnh Thần không bị thương tật gì, bà mới tạm yên lòng.

Nhi đi ngàn dặm, mẹ lo lắng!

Chừng nào chưa nhìn thấy Phó Cảnh Thần bằng xương bằng thịt, thì lòng bà vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng.

“Đúng thế,” Nguỵ Lưu Cương kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy nhận được tin liền lập tức lên đường. Có cô ấy ở đó, hai vợ chồng cứ yên tâm đi.”

Vì Phó Cảnh Thần sẽ được chuyển về Bệnh viện Quân khu của Sư đoàn 22, nên sau khi ra khỏi văn phòng, vợ chồng Phó Vọng Sơn trở về khu gia binh.

Căn nhà lâu ngày không có người ở nên khá bụi bặm. Phó Vọng Sơn dọn dẹp, còn Mẹ Phó thì đi Đoàn Văn công thăm con gái.

Vừa nghe tin Khương Du Mạn đã đến vùng biên, Phó Hải Đường vừa cảm động, vừa cảm thấy yên tâm: “Có chị dâu ở đó, anh chắc chắn sẽ không sao.”

“Hy vọng là thế,” Mẹ Phó thở dài: “Anh con đúng là đốt cả bó hương, mới cưới được người vợ tốt như vậy.

Phó Hải Đường vô cùng đồng ý. Khương Du Mạn vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, quan trọng nhất là không kiêu kỳ cũng không làm màu, có được người vợ như thế, đủ để anh cô khoe khoang cả đời.

Tuy nhiên, dù sao cũng là em gái ruột, vẫn nên bênh vực anh mình một chút: “Chủ yếu là anh con cũng giỏi nữa, mẹ. Con nghe đoàn trưởng Tô nói, bao nhiêu năm nay cả nước chỉ có hai người còn sống mà đạt được Huân chương Hạng nhất, một người là Tổng tham mưu trưởng, người còn lại chính là anh con.”

Lúc nói, mắt Phó Hải Đường sáng rực lên, là ánh sáng ngưỡng mộ của một đứa em gái dành cho người anh anh hùng của mình.

Giờ đây, người khác nhìn thấy cô đều biết cô là em gái của người anh hùng.

Cô càng ngày càng mong chờ sau đợt hội diễn này sẽ được đi tới vùng biên. Cô tin chắc mình có thể học được rất nhiều điều ở đó.

Nhìn đôi mắt con gái long lanh xoay chuyển, mẹ Phó liền đoán được cô đang nghĩ gì. Sau khi về nhà, bà buồn bà nhìn Phó Vọng Sơn nói: “Vùng biên cương nguy hiểm như vậy, em thật sự không muốn để Hải Đường đi tới đó đâu.”

Phó Vọng Sơn không ngẩng đầu: “Việc nó tự quyết định, em đừng ngăn cản. Có mục tiêu là tốt.”

“Một cô con gái, ở Đoàn Văn nghệ là tốt nhất rồi. Đi tới vùng biên làm gì ? Lớn như vậy rồi vẫn còn làm chúng ta phải thấp thỏm lo lắng.”

Cảnh Thần thân thủ như thế còn bị trọng thương, Hải Đường chưa chắc đã may mắn như vậy. Nếu thật sự có chuyện, chẳng khác nào xẻo tim bà.

 

Bình Luận (0)
Comment