Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 586

 
Khương Du Mạn bỗng có chút cảnh giác, không yên tâm cho lắm: “Cô là người nhà cháu bé thật không? Hay để tôi đưa cháu đi.”

Dù khu vực này khó có thể có bọn buôn người, nhưng trẻ con không thể tùy tiện giao cho người lạ.

“Ân Ân đang khó chịu thế này, tôi không rảnh để chứng minh quan hệ,” Người phụ nữ có ngữ khí rất vội vã, cố sức giằng lấy đứa trẻ, rồi nhanh chóng đi thẳng ra khỏi cổng.

Thấy cô ta nóng ruột như lửa đốt, Khương Du Mạn tự an ủi, nếu là Tiểu Diệp nhà mình không may gặp chuyện, có lẽ cô cũng sẽ cuống quýt như vậy. Nhưng một câu cảm ơn cũng không nói, đúng là thiếu sót quá.

Mặc kệ thế nào, cuối cùng cậu bé tên Ân Ân kia cũng không xảy ra chuyện lớn, Khương Du Mạn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thả lỏng, cô mới cảm thấy trên tay mình đau rát. Cúi xuống nhìn, một vệt máu do móng tay cào đã xuất hiện. Rõ ràng là lúc người phụ nữ kia vì quá vội vàng giành lấy con, đã cào trúng cánh tay cô.

Vết thương không lớn, nhưng móng tay sắc như lưỡi dao, liên tục tỏa ra cảm giác đau nhức.

Khương Du Mạn hiếm khi cảm thấy bực mình như vậy. Dù sao thì cô cũng vừa cứu người ta, vậy mà người thân đứa bé lại ...đúng là không phải ai cũng biết phép tắc tối thiểu.

“Cô đi đâu đấy?” Cô đi ra sân trước thì Cao Phi cũng đang hớt hải bước tới.

Khương Du Mạn đáp: “Tôi dạo một vòng ở phía sau, cô bận xong rồi sao?”

Vừa nãy còn thấy cô ấy vội vã, sao nhanh vậy đã xong việc rồi?

“Xong xuôi gì đâu,” Cao Phi nói: “Lần này người bên Hương Cảng, con trai họ bị rơi xuống nước, vừa rồi một đống người đã đi theo đến bệnh viện rồi. Bên này buổi diễn tập cũng kết thúc, chúng ta không cần họp nữa.”

Quan hệ giữa bên đó và nơi này khá tế nhị, lần này họ đến rõ ràng là có ý muốn giao hảo. Nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tuy không phải cố ý, nhưng cả hai bên đều thấy gợn trong lòng, một đám người lớn đã vội vã đi theo.

"Hóa ra địa vị cao đến thế," Khương Du Mạn thầm nghĩ. Dù sao thì quan hệ hai nơi vẫn chưa được hòa hoãn, những người đến đây lần này đều có ý thúc đẩy những chuyện quan trọng về sau. "Đáng tiếc," cô tặc lưỡi, "Không phải tất cả những người ở tầng lớp cao đều có phẩm chất tốt."

“Tay cô bị làm sao thế?” Ánh mắt Cao Phi chợt dừng lại trên cánh tay cô.

Da Khương Du Mạn trắng, vết thương trên tay cô lại càng nổi bật. Lúc này, cả cánh tay đã đỏ ửng một mảng, chính giữa sưng tấy và rỉ máu, trông rất tội nghiệp.

“Vừa nãy tôi vớt cậu bé kia từ dưới nước lên, mẹ cậu ta vội quá cào cho một phát.” Nhắc đến chuyện này, Khương Du Mạn vẫn còn bực bội.

Cao Phi trố mắt: “Hóa ra là cô đã cứu! Cô có biết không, may mà cô cứu kịp, nếu không thì rắc rối lớn rồi. Lần này chắc chắn người ta sẽ cảm ơn cô tử tế đấy.”

“Thôi đi,” Khương Du Mạn không mong cầu gì, “Cậu bé không sao là được rồi, dù sao thì vừa nãy tôi cũng chưa nhận được một lời cảm ơn nào.”

Cao Phi ngạc nhiên mở to mắt, mãi đến khi hai người lên xe và xe lăn bánh rời khỏi quân khu, cô ấy vẫn còn thở ngắn than dài: “Một gia đình có quyền thế, tiền bạc như vậy, sao lại có thể kém ý tứ đến thế? Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng con họ mà, sao lại bất lịch sự vậy?”

Khương Du Mạn không bày tỏ ý kiến gì. Xe dừng lại ở khu tập thể Tây Khu, cô xuống xe và vẫy tay chào Cao Phi.

Về đến nhà, trong bữa cơm chiều, người nhà cô cũng lập tức chú ý đến cánh tay cô.

“Tay con bị làm sao thế?” Tần Đông Lăng hỏi.

Thời gian trôi qua, quanh miệng vết thương đã hơi bầm tím, trông rất giống bị ai đó bắt nạt.

Khương Du Mạn đáp: “Không có gì đâu ạ, hôm nay bị người ta vô ý cào.”

“Ai cào con?” Tần Đông Lăng rất không vui, “Người ta đã xin lỗi chưa?”

Vết thương đến mức này, người gây ra chắc chắn phải cảm nhận được chứ. Tần Đông Lăng nghi ngờ có kẻ muốn bắt nạt con gái mình.

Theo lời ông, những người khác trong nhà cũng xúm lại. Đầu tiên là nhìn lướt qua vết thương, sau đó đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô, chờ đợi câu trả lời giống như Tần Đông Lăng.

Để tránh cho người nhà suy diễn cô bị bắt nạt, Khương Du Mạn giải thích đơn giản đầu đuôi câu chuyện.

Cuối cùng, cô trấn an: “Chắc là do con cái xảy ra chuyện đột ngột nên người ta quá sốt ruột thôi. Vết thương nhìn thì đáng sợ, nhưng bôi thuốc là khỏi.”

Tuy không nhận được lời cảm ơn nào, nhưng dù sao đứa trẻ cũng an toàn, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm.

Thật ra, so với chuyện này, điều khiến cô đau đầu hơn là chuyện của Trác Vân Khởi. Chuyện vợ chồng, người ngoài tốt nhất không nên can thiệp. Hơn nữa, họ còn có ba đứa con, nếu sau này hai người làm lành, gặp mặt nhau sẽ rất khó xử.

Khương Du Mạn lúc này chỉ mong con dâu cả nhà họ Trác có thể tự mình phát hiện ra, như vậy cô sẽ không còn cảm thấy áy náy nữa.

Trong lúc cô đang suy tư, mẹ Phó mang thuốc ra bôi cho cô, miệng không ngừng than vãn: “Làm cha mẹ kiểu gì thế, may mà gặp phải con đấy, còn... haizzz.”

Vết thương trên cánh tay trắng nõn, nhìn thật sự rất chói mắt.

Trước khi ngủ, Phó Cảnh Thần cũng nhẹ nhàng v**t v* cánh tay đã bôi thuốc của cô. Dưới ánh đèn, ánh mắt anh vô cùng chuyên chú.

“Anh thử nghĩ theo một hướng khác xem,” Khương Du Mạn an ủi anh, “Cậu bé kia cũng không lớn hơn Tiểu Diệp nhà mình là bao.”
 

Bình Luận (0)
Comment