Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 587

 
Phó Cảnh Thần liếc nhìn cô một cái: “Tiểu Diệp cũng không dám cào em.”

“Thôi nào,” Khương Du Mạn kéo ống tay áo xuống, “Nằm sấp xuống mau, đến lượt anh bôi thuốc rồi đấy.”

Không khí nhà họ Phó bình yên là thế, nhưng bên nhà họ Trác, Trác Vân Khởi lại trở về khi đã nửa đêm.

Chính ủy Trác bị mất ngủ đang đi dạo trong sân, Trác Vân Khởi xuống xe, hai cha con chạm mặt nhau.

Biết con trai lớn hôm nay bận rộn, Chính ủy Trác không định nói gì thêm, nhưng khi liếc nhìn quần áo của anh, ông nhíu mày lên tiếng: “Hôm nay con mặc thường phục à?”

Trác Vân Khởi cúi đầu nhìn, giải thích: “Quần áo bị bẩn, lúc về con mới thay. Ba, lúc làm việc con mặc rất chỉnh tề.”

Chính ủy Trác "ừ" một tiếng, căn dặn: “Vị trí của con là bộ mặt quốc gia đối với người ngoài, tuyệt đối không được ăn mặc lộn xộn.”

Thấy con trai nghe lời, ông mới phất tay: “Được rồi, bận rộn cả ngày cũng mệt rồi, mau lên nghỉ đi.”

“Vâng, ba cũng nên nghỉ sớm ạ.”

Trác Vân Khởi lên lầu nghỉ ngơi, quả nhiên con dâu cả nhà họ Trác cũng hỏi anh về chuyện thay quần áo.

“Con trai của khách quý bị rơi xuống nước, may mắn có đồng chí kịp thời phát hiện. Lúc ra ngoài anh ôm cháu đến bệnh viện, quần áo bị ướt nên không thể mặc được nữa.”

“À?” Con dâu cả nhà họ Trác hết cả buồn ngủ, “Cậu bé không sao chứ?”

Là mẹ của ba đứa trẻ, nghe tin con nhà ai xảy ra chuyện, cô ấy cũng quan tâm hỏi han.

“Đưa đến kịp thời, nhưng rắc rối là đứa bé bẩm sinh bị điếc, gia đình đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời bác sĩ nước ngoài lắp thiết bị ốc tai ngoài bị thất lạc.”

Chị dâu Trác ngẩn ra: “Đó là thứ gì vậy?”

“Nó là một loại dụng cụ, công nghệ nước ngoài mới nghiên cứu ra. Nhà họ Đường đã tốn rất nhiều tiền để ra nước ngoài làm phẫu thuật cho đứa bé.”

Trác Vân Khởi nói tiếp: “Mọi người đang tìm khắp trong viện, nếu không tìm thấy cái máy trợ thính đó thì phiền phức lớn lắm.”

Mấy thứ này con dâu cả nhà họ Trác chưa từng nghe qua, chỉ biết gật gù theo.

“Mất cái đó chắc đắt lắm nhỉ, nó giúp người điếc nghe được âm thanh cơ mà,” Một lúc sau, cô ấy cảm thán.

Trác Vân Khởi: “Đối với người thường thì rất quý giá, dù sao cũng là kỹ thuật mới ra đời. Nhưng với nhà họ Đường thì lại rất rẻ.”

Hắn vốn đã rất mệt mỏi, sợ vợ hỏi thêm, nói xong liền đi tắm rửa đánh răng.

Bị chuyện này cắt ngang, con dâu cả nhà họ Trác cũng không còn tâm trí đâu mà để ý chuyện chồng thay quần áo nữa, rất nhanh cho qua chuyện.

Buổi công diễn của Đoàn Văn công Sư đoàn 22 đã cận kề.

Ngày hôm sau, Khương Du Mạn không đi cùng Cao Phi xem diễn tập nữa, mà dành thời gian xem trọn vẹn buổi biểu diễn của Đoàn Văn công Sư đoàn 22 từ đầu đến cuối.

Khi các nữ binhtay trong tay cúi chào bế mạc, cô vỗ tay một cách chân thành từ đáy lòng.

“Thế nào?” Tô Văn Tranh biết cô đã lâu không xem trọn vẹn cả buổi diễn, nghiêng đầu hỏi.

“Tôi thấy rất tốt,” Khương Du Mạn nói: “Cảm giác hiệu quả không hề thua kém vở 《 Nữ Dân Binh Cách Mạng 》 mà tôi xem diễn tập hôm qua.”

Đây là một lời đánh giá rất cao.

Dù sao, 《 Nữ Dân Binh Cách Mạng 》là vở diễn được Cao Phi dốc sức dàn dựng, liên tục xuất hiện trên các sân khấu ngoại giao, thực lực khỏi cần phải bàn.

Khương Du Mạn nói vậy khiến Tô Văn Tranh trợn tròn mắt, lời này có thể nói ra được sao?

“Chúng ta chỉ nói riêng với nhau thôi,” Khương Du Mạn cười khẽ, “Nếu không Cao Phi lại trách tôi.”

Cả hai người nhanh chóng bật cười.

Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, 《 Sáng sớm 》và 《 Nữ Dân Binh Cách Mạng 》thực ra chỉ cách nhau một sân khấu trình diễn mà thôi.

Chỉ cần ai đã xem 《 Sáng sớm 》đều có thể hiểu được đây là một tác phẩm tâm huyết. Chủ nhiệm Cảnh đã ở lại cùng mọi người, đồng hành qua đêm trước ngày biểu diễn.

“Cô giáo Du Mạn, Đoàn trưởng Tô, thành tích của ‘《 Sáng sớm 》 chắc chắn sẽ xứng đáng với sự vất vả bấy lâu của hai đồng chí.”

Trước khi ba người chia tay, Chủ nhiệm Cảnh nói với ngữ khí vô cùng trịnh trọng.

Quen biết đã lâu, Khương Du Mạn hiểu tính cách của chị ấy, tuyệt đối không phải là người khoa trương. Có thể nói như vậy, nhất định là chị ấy rất hài lòng với 《 Sáng sớm 》.

“Chỉ còn chờ xem buổi biểu diễn ngày mai nữa thôi,” Sự kích động dồn nén trong đáy mắt Tô Văn Tranh.

Ngày hôm ấy, mỗi thành viên của Đoàn Văn công Sư đoàn 22 đều cảm thấy kích động và hưng phấn.

Tô Văn Tranh sợ các nữ binh nói chuyện phiếm buổi tối làm ảnh hưởng đến trạng thái, còn cố ý dặn dò mọi người đi ngủ sớm.

“Đoàn trưởng nói đêm nay còn đến cửa nghe ngóng, nhưng ở một dịp quan trọng như thế này, tôi thật sự rất căng thẳng.”

“Căng thẳng cũng không được nói chuyện. Chúng ta đã huấn luyện lâu như vậy, chỉ chờ xem kết quả ngày mai thôi.”

Các nữ binhtúm năm tụm ba trò chuyện. Ngụy Tình và Phó Hải Đường đi cạnh nhau, vừa mong đợi vừa thấp thỏm.

“Hải Đường, lần biểu diễn này kết thúc, cậu thật sự muốn đi tiền tuyến hả?” Ngụy Tình hỏi.

“Ừ,” Ánh mắt Phó Hải Đường kiên định, “Anh tớ có thể lập công hạng nhất, biết đâu tớ cũng có thể lập công thì sao?”

Không cầu công hạng nhất, dù là công hạng ba cũng được mà.

“Cậu đi rồi tớ biết làm sao?” Ngụy Tình tràn ngập phiền muộn. Cô ấy thân nhất với Phó Hải Đường.

“Cậu có thể đi cùng Văn Yến, thật sự không được thì chẳng phải còn có đồng chí Nguỵ Quý Thanh sao?” Nói đến câu cuối cùng, Phó Hải Đường cười trêu chọc.

Ngụy Tình vốn vô tư, nay lại hiếm khi thấy thẹn thùng: “Cậu nói gì đấy…”

“Nếu hai người kết hôn trước năm mới, tớ đã có thể được ăn kẹo mừng rồi.” Phó Hải Đường vừa đếm ngón tay vừa tính thời gian.

Ngụy Tình vươn tay bắt lấy tay cô ấy, hai người vừa rượt đuổi vừa đùa giỡn, cười hì hì ha hả.

 

Bình Luận (0)
Comment