Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 588

 
Cứ như vậy, trong sự chờ đợi và hồi hộp của mọi người, ngày hôm sau đã đến đúng hẹn.

Tất cả các nhân vật có uy tín trong Tổng Quân khu đều tham dự, Khương Du Mạn và gia đình cũng có tên trong danh sách khách mời.

Con dâu cả nhà họ Trác đã đến nơi, còn cố ý tìm Khương Du Mạn để trò chuyện.

“Trác đại ca đâu rồi ạ?” Khương Du Mạn hỏi.

Con dâu cả nhà họ Trác nhướng cằm, ý bảo cô nhìn sang, “Đang trông Bảo Bảo ở đằng kia đấy.”

Khi nói chuyện, nụ cười nhẹ nhàng và hạnh phúc trên môi cô ấy rất rạng rỡ, đặc biệt dễ thấy.

Xem ra, con dâu cả nhà họ Trác hẳn là chưa hề phát hiện ra dấu vết khả nghi bên gáy Trác Vân Khởi.

Khương Du Mạn hé miệng, vừa định nói gì đó thì ở lối vào lại vang lên một tràng xôn xao.

Quay đầu nhìn lại, thấy vài người bước vào, trong đó có một phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, trang điểm đậm và lòe loẹt. Thoạt nhìn, cô ta trông hệt như nữ diễn viên Hương Cảng trên các tấm áp phích mà người ta hay dán lén.

Các nữ đồng chí trẻ tuổi trong hội trường biểu diễn đều nhìn ngây người.

Ánh mắt Khương Du Mạn hiện lên vẻ phức tạp. Dù hôm nay cô ta trang điểm cầu kỳ hơn hai ngày trước, cô vẫn nhận ra ngay đây chính là người phụ nữ giàu có, thiếu lịch sự hôm nọ.

“Ai thế nhỉ?” Con dâu cả nhà họ Trác hạ giọng.

Cao Phi từ bên cạnh bước đến, “Là bạn thân của Đường phu nhân, tên là An Hiểu, một nữ diễn viên bên Hương Cảng”

Trong lúc Cao Phi giải thích, An Hiểu đã tìm một chỗ khuất để ngồi xuống. Rõ ràng cô ta chỉ đến đây để xem diễn, không có ý định giao lưu với những người khác.

Lúc này, sân khấu đã được dọn dẹp, vở ca vũ kịch sắp bắt đầu. Con dâu cả nhà họ Trác và Cao Phi vội vàng trở về vị trí của mình.

Khương Du Mạn ngồi vào chỗ, đôi mày nhíu chặt.

Bạn của Đường phu nhân? Vậy chẳng phải cô ta là bạn của mẹ cậu bé đó sao? Chứ không phải mẹ ruột của cậu bé?

Ánh đèn sân khấu nhấp nháy, vết thương trên tay cô cũng ẩn hiện.

Xem ra không thể chỉ giải thích mọi chuyện bằng hai chữ sốt ruột được rồi. Người này đơn giản là hoàn toàn thiếu tố chất.

“Làm sao vậy em?” Thấy Khương Du Mạn không nói chuyện với mình, Phó Cảnh Thần ghé sát vào.

“Không có gì đâu anh, buổi diễn sắp bắt đầu rồi, anh xem đi.” Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Khương Du Mạn ra hiệu cho anh nhìn về phía sân khấu.

Các nữ binh của đoàn Văn công Sư đoàn 22 dần dần bước vào vị trí. Theo tiếng nhạc nổi lên, ngoài âm thanh biểu diễn, hội trường không còn một tiếng động nào khác.

Vở 《 Sáng sớm 》 quả thực là một tác phẩm rất xuất sắc. Sau một thời gian dài được trau chuốt kỹ lưỡng kể từ khi còn ở Cục Chính trị, chất lượng buổi diễn đã tương đương với trình độ chuyên nghiệp.

Ngay cả Cao Phi cũng thầm thán phục, ở độ tuổi của Khương Du Mạn, cô ấy không thể viết ra một tác phẩm có chiều sâu đến vậy.

Giữa hội trường yên tĩnh, khi vở diễn tiến đến phần giữa, An Hiểu đột ngột đứng dậy, vô tình vấp ngã chiếc ghế bên cạnh.

Tiếng ghế đổ xuống thật lớn, khiến tất cả mọi người đang đắm chìm trong vở diễn đồng loạt quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

An Hiểu vội vàng dựng ghế lên, nói một câu rồi rời khỏi hội trường.

Cánh cửa hội trường mở ra rồi đóng lại. Mọi người quay đầu lại, vở ca vũ kịch trên sân khấu vẫn tiếp tục.

Sự khó chịu trong lòng Khương Du Mạn càng lúc càng sâu sắc.

May mắn thay, đoàn Văn công Sư đoàn 22 đã tập luyện nhiều lần, thực lực vững vàng, buổi biểu diễn không hề bị ảnh hưởng. Khán giả nhanh chóng bị cuốn trở lại theo diễn xuất của họ. Khi kết thúc buổi diễn, tiếng vỗ tay vang dội như sấm, lời khen không ngớt.

Ánh đèn sáng lên, rất nhiều người vây quanh Tần Đông Lăng để chúc mừng, cũng có người đặc biệt tìm đến Khương Du Mạn và Tô Văn Tranh, ai nấy đều dành những lời đánh giá cao nhất cho buổi diễn lần này.

“Tổng Tham mưu trưởng, con gái đồng chí quả thật tài giỏi quá. Tôi thấy chất lượng ca vũ kịch này không hề kém cạnh con gái lão Cao đâu nhé!”

“Đúng là như vậy, lại còn trẻ tuổi như thế. Nghe nói con rể đồng chí cũng vừa lập công, đồng chí đúng là có phúc.”

“...”

Tần Đông Lăng là một cấp trên và đồng nghiệp rất khó tính, nhưng đối với những lời khen dành cho Khương Du Mạn, mỗi câu đều đặc biệt lọt tai.

Những người khác thấy vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, lời khen không bao giờ sai, cho dù là Tổng Tham mưu trưởng cũng không tránh khỏi cái định luật thích nghe người khác khen ngợi con cái mình.

Nhìn thấy ba mình bị mọi người vây kín, Khương Du Mạn cùng Phó Cảnh Thần đi ra ngoài trước.

Cao Phi đang nói chuyện với người khác ở cửa, quay lại thấy vẻ mặt Khương Du Mạn không vui, cô ấy thoáng lộ ra ánh mắt cảm thông: “Vở ca vũ kịch của các cô thực lực vững vàng, mọi người bị ảnh hưởng cũng không đáng kể.”

Khương Du Mạn nói: “Cô ta không tôn trọng buổi biểu diễn của Đoàn Văn công Sư đoàn 22.” Hôm đó trong lúc cấp bách cô ta vồ lấy, làm bị thương tay mình, Khương Du Mạn còn có thể tự an ủi và bỏ qua.

Nhưng 《 Sáng sớm 》 là công sức, tâm trí mà cô và cả đoàn Văn công Sư đoàn 22 đã đổ ra trong suốt thời gian dài. Không thể vì cô ta là diễn viên mà lại không xem trọng thành quả lao động của người khác đến vậy được.

Cũng không thể bởi vì là người nổi tiếng mà thiếu tôn trọng đối với thành quả lao động của cả một tập thể như vậy được ! 

Tóm lại, Khương Du Mạn hoàn toàn sinh lòng khó chịu với người này, từ tận đáy lòng không thích cô ta.

 

Bình Luận (0)
Comment