Hứa Mộc xảy ra chuyện, Hứa lão gia tử bị trúng gió phải nhập viện, méo miệng, liệt nửa người, để lại di chứng nặng nề. Khoảng thời gian đó, Quý Phương Thư không biết mình đã chịu đựng như thế nào. Vừa phải chăm sóc cha chồng, vừa không thể bỏ bê công việc, lại còn có cô con dâu khó bảo.
May mắn là Hứa lão gia tử "hiểu chuyện", chủ động yêu cầu cùng Hứa Lão phu nhân đến viện điều dưỡng, gánh nặng của bà ta mới nhẹ nhàng đi đôi chút.
“Hôm qua anh đến viện điều dưỡng, bố có nói chuyện gì với anh không?” Nhớ đến cha chồng, Quý Phương Thư tiện miệng hỏi.
“Có.”
Quý Phương Thư truy vấn: “Nói gì?”
“Chỉ là những lời dặn dò thông thường thôi,” Hứa Thanh thuận miệng lấp l**m cho qua.
Ba ông ta hiện tại vì di chứng nên nói chuyện không rõ ràng. Nhưng điều đó không có nghĩa là đầu óc ông không còn tỉnh táo. Mấy ngày ở viện điều dưỡng, ông đã nghĩ ra chủ ý để vực dậy nhà họ Hứa. Ông đã dặn dò con trai, chuyện này chỉ có ông ta được biết, không được nói cho bất kỳ ai, và nhất định phải hết sức kín đáo.
Quý Phương Thư quả nhiên không hỏi thêm nữa.
Buổi chiều, Hứa Thanh vội vã ra khỏi nhà, gửi đi một lá thư vượt đại dương.
Cùng lúc đó, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần cũng xuống tàu hỏa, trở về Sư đoàn 22 quen thuộc mà nay đã có chút xa lạ.
Cả hai đều là những nhân vật nổi tiếng ở Sư đoàn 22. Vừa đến cổng, người lính gác đã sáng cả mắt lên.
Khi vào đến trong Sư đoàn 22, những người nhìn thấy họ đều tròn mắt, vẻ mặt vô cùng phấn khích. Thậm chí có người còn lấy hết can đảm đến hỏi Phó Cảnh Thần: “Đoàn trưởng Phó, nghe nói anh một mình tiêu diệt cả một tiểu đội địch?”
Một tiểu đội tiêu chuẩn có khoảng bốn mươi người.
“Phụt!” Khương Du Mạn không nhịn được cười.
Phó Cảnh Thần: “…”
Nghe tiếng cười của Khương Du Mạn, tay anh thấy ngứa ngáy. Lại là mấy tên ngốc Thần Phong doanh !
“Ai nói là cả một tiểu đội?” Mãi một lúc sau, Phó Cảnh Thần mới tìm lại được giọng nói của mình.
Chiến sĩ hỏi chuyện dù có ngây ngô đến mấy, nhìn phản ứng của hai người cũng biết tin đồn có vấn đề lớn rồi.
“Mọi người đều nói thế, tôi cũng không rõ lắm ạ,” khi nói chuyện, người này đứng thẳng tắp, trông như đang đứng nghiêm hơn là đang nói chuyện.
“Không cần căng thẳng thế. Không có cả một tiểu đội nào đâu.” Phó Cảnh Thần dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Lần sau bọn họ khoác lác, đừng tin dù chỉ một chữ.”
Nhìn người lính trước mặt gật đầu lia lịa, anh mới dẫn Khương Du Mạn đến văn phòng.
Trên đường đi, Khương Du Mạn không ngừng cười, còn Phó Cảnh Thần thầm mắng Lưu Ngọc Thành vài bận. Muốn nói tin đồn lan rộng như vậy mà không có công lao của hắn, anh tuyệt đối không tin.
Ở nhà ăn, Lưu Ngọc Thành vừa ăn cơm xong bước ra, hắt xì liên tiếp mấy cái.
Phàn Cương hả hê đi ngang qua hắn: “Có người đang mắng cậu đấy.”
Lưu Ngọc Thành thấp hơn Phàn Cương, nhảy dựng lên dùng tay siết cổ hắn: “Chắc chắn là cậu rồi.”
Cả nhóm cười đùa ầm ĩ thành một khối, đi ra xa khỏi nhà ăn, phía sau vẫn còn không ít ánh mắt hâm mộ.
Thần Phong doanh quả không hổ danh là nơi mà tất cả chiến sĩ Sư đoàn 22 đều mơ ước được vào. Lần đi công tác biên cương này, có đến chín người lập công.
“Cường độ huấn luyện của họ cao như vậy, mà vẫn còn sức để đùa giỡn,” có người cảm thán.
“Cường độ này thì nhằm nhò gì?”
Người bên cạnh nói thêm vào: “Cậu chưa nghe họ kể à? Chín người đụng độ cả một tiểu đội địch, người ta còn có địa lôi. Mà họ vẫn có thể toàn mạng trở về, còn lập công lớn nữa. Sao có thể giống người thường chúng ta được?”
Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh đều im lặng, dùng ánh mắt kính trọng dõi theo bóng dáng lính Thần Phong doanh đang xa dần.
Với khả năng quan sát cực mạnh, Thần Phong doanh tự nhiên cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ phía sau.
Dù đã qua lâu như vậy, nhớ lại chuyện đó, mọi người vẫn ngẩng cao đầu, hãnh diện không thôi.
Có người đi ngược chiều, họ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là người của Ngũ doanh.
“Từ khi chúng ta từ vùng biên về, người của Ngũ doanh không còn kiêu ngạo nữa. Chẳng còn thấy cái vẻ trước kia từng ẩu đả với chúng ta đâu,” một người nói.
Nếu phải nói ai ở Sư đoàn 22 không ưa Thần Phong doanh nhất, thì không ai khác ngoài Ngũ doanh, ai bảo trước đây Đoàn trưởng của họ là Hạng Lập Phong cơ chứ?
Sau đợt điều động, Hạng Lập Phong đi rồi, tập thể Thần Phong Doanh lập công lớn, sự đố kỵ, hiềm khích từ các đơn vị khác mới dần chuyển thành sự im lặng.
Dù không muốn thừa nhận, trong lòng họ cũng phải nể phục Thần Phong Doanh.
“Cậu còn nói!” Trước vẻ mặt hớn hở, đắc ý của Lưu Ngọc Thành, Phàn Cương cằn nhằn, “Cậu đi đâu cũng khoác lác là tiêu diệt hẳn một tiểu đội địch, tôi nghe mà thấy chột dạ thay.”
Đối phương chỉ có mười mấy người, thế mà lại đi thổi phồng lên thành một tiểu đội, chênh lệch quá lớn! Đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác, Phàn Cương thật sự chẳng dám lớn tiếng như vậy.
“Mấy quả địa lôi cũng đủ so chứ sao?”
Lưu Ngọc Thành nói hùng hồn, lí lẽ đầy mình: “Trừ chúng ta với Đoàn trưởng ra, ai biết chuyện đó là thật hay giả đâu. Cả Thần Phong Doanh mình cũng có ai đi đính chính đâu, đều là vì vinh dự chung cả mà!”
“Cậu cũng biết còn có Đoàn trưởng cơ à.” Phàn Cương thở dài: “Đoàn trưởng là người thế nào ? Chúng ta nói dối thế này, nhỡ để Đoàn trưởng biết thì gay đấy!”