“Phàn ngốc ! Cậu bớt cái miệng quạ đen lại cho tôi nhờ!”
Mấy người vừa cãi cọ, vừa trò chuyện rôm rả, đi qua một khúc cua, chưa đến sân huấn luyện thì Mã Lão Tam đi phía trước đã dừng phắt lại.
Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành mãi lo đấu võ mồm, thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng hắn.
“Sao lại dừng đột ngột thế?” Hai người bất mãn hỏi.
Mã Lão Tam không rảnh trả lời, những người khác cũng đều đứng sững, mắt trợn tròn.
Mã Lão Tam cùng Phàn Cường vòng qua mọi người bước ra, và cũng như mọi người, đồng loạt trố mắt kinh ngạc: “Đoàn trưởng!”
Vừa kêu lên, cả bọn vội vã đưa tay lên làm một cái kính quân lễ.
Phó Cảnh Thần vừa gặp Sư trưởng Nguỵ, anh đến ký túc xá không thấy ai, không ngờ vừa ra ngoài thì chạm mặt bọn họ.
Nhìn thấy anh, cả đám lập tức cảm nhận được áp lực nghẹt thở lan tỏa.
Không hề khoa trương, đã lâu không gặp Đoàn trưởng, tất cả lính Thần Phong Doanh đều sởn hết gai ốc.
Một bên sợ hãi khí thế của anh, bên khác lại không nhịn được mà đánh giá anh từ trên xuống dưới, mừng rỡ khi thấy vết thương của anh đã lành hẳn.
“Đoàn trưởng! Vết thương của anh đã bình phục hoàn toàn rồi ạ? Chúng em biết ngay anh nhất định sẽ trở về mà!”
Lưu Ngọc Thành kích động, mắt ngấn lệ.
Những người khác cũng không chịu kém cạnh, vừa bày tỏ sự quan tâm, vừa rối rít báo cáo thành tích huấn luyện.
Phó Cảnh Thần lắng nghe rất nghiêm túc.
Trên con đường người qua người lại, lính Thần Phong Doanh xếp thành hàng ngay ngắn, lần lượt dõng dạc báo cáo, khiến các binh sĩ đi ngang qua phải ngoái nhìn liên tục.
Nhìn Phó Cảnh Thần đứng uy nghiêm phía trước, nếu không phải khí thế của Thần Phong Doanh quá át người, chắc chắn mọi người sẽ dừng lại chuyên chú quan sát.
Việc báo cáo nhanh chóng kết thúc.
Trên đường đi về phía sân huấn luyện, nhìn bóng lưng cao ráo, vững chãi phía trước, Lưu Ngọc Thành thầm nhẹ nhõm.
Quả nhiên giống như hắn đoán, không ai dám hỏi chuyện tiêu diệt tiểu đội trước mặt Đoàn trưởng.
Tất cả là do cái tên Phàn ngốc có cái miệng quạ đen!... Nhưng vừa rồi đứng cách xa thế, chắc Đoàn trưởng không nghe thấy đâu.
Lòng hắn dần buông lỏng.
Mãi cho đến lúc kết thúc huấn luyện, Lưu Ngọc Thành vẫn tràn đầy tự tin.
Sự thật chứng minh, không thể mừng quá sớm.
Khi Thần Phong Doanh xếp hàng bên ngoài nhà ăn, Phó Cảnh Thần đưa họ đến một góc khuất, rồi vòng quanh mọi người hai vòng.
Cả đám thấy lạ lùng, hôm nay họ huấn luyện rất tốt, lẽ ra phải là người đầu tiên vào ăn cơm chứ?
“Khi tôi trở về, tôi nghe nói là tôi đã tiêu diệt một tiểu đội địch ở chiến trường.” Phó Cảnh Thần cuối cùng cũng cất lời.
“Hoàn toàn bịa đặt! Báo cáo Đoàn trưởng,” Phàn Cương vội vàng đính chính, “Rõ ràng là bảo chín người chúng tôi tiêu diệt cơ mà!”
Lời vừa thốt ra, nhìn ánh mắt của Đoàn trưởng và những cái liếc mắt 'tự cầu phúc đi' mịt mờ xung quanh, hắn mới nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn đến mức nào.
Chỉ đành cứng họng, thêm thắt một câu: “Báo cáo!”
“Là đồng chí nói sao?” Phó Cảnh Thần bước đến trước mặt Phàn Cương.
Phàn Cương không chút áp lực tâm lý, lập tức cung khai Lưu Ngọc Thành.
Phó Cảnh Thần quay sang nhìn Lưu Ngọc Thành: “Đồng chí nói?”
Lưu Ngọc Thành: “……” Hắn không dám lừa đoàn trưởng, chỉ đành gật đầu.
“Một tiểu đội có bao nhiêu người?”
Hai người đồng thanh trả lời con số chính xác, má đen sạm vì nắng cũng lộ ra vệt đỏ.
“Đoàn trưởng,” Lưu Ngọc Thành lắp bắp, “Mọi người đều chỉ nói đùa trong nội bộ thôi. Giờ nếu chúng ta đi đính chính lại, người ta sẽ nghĩ năng lực của Thần Phong doanh cũng thường thôi.”
“Đúng vậy ạ,” Phàn Cương cũng bổ sung, “Mấy người bên Đoàn Văn Công cũng có thể nghe thấy chuyện này đấy.”
Phó Cảnh Thần nuốt những lời định nói xuống một cách bất đắc dĩ.
Hai người này nói cũng có lý, dù sao thì những người khác nhìn vẻ ngoài đã tin sái cổ rồi, nếu nói là khoác lác, chuyện này sẽ thành một trò cười lớn hơn.
Nhưng nhớ đến nụ cười trêu chọc vô tình của Khương Du Mạn trước khi cô ấy đến Đoàn Văn Công, anh thấy ấm ức trong lòng.
Phó Cảnh Thần ra lệnh cho hai người về đội hình, rồi dẫn Thần Phong Doanh đến cửa nhà ăn.
Đón ánh mắt của Đoàn trưởng, Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành đều có một dự cảm chẳng lành.
Trước mặt mọi người, Phó Cảnh Thần nói với giọng điệu phải gọi là “ôn hòa”: “Nếu các đồng chí thích chia sẻ chuyện ở chiến trường, vậy đã bao giờ các đồng chí kể về chuyện thịt chó sói khô chưa?”
Thành tích của Thần Phong Doanh ở chiến trường là chủ đề được mọi người chú ý nhất. Phó Cảnh Thần không hề đè nén giọng nói, nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này.
Bữa tối kết thúc,
Truyền thuyết về hai người lính của Thần Phong Doanh cứ c** q**n ra là thu hút chó sói hoang đã lan truyền mạnh mẽ khắp Sư đoàn 22.
Chuyện bên Thần Phong Doanh tạm thời dừng lại ở đấy.
Khi Khương Du Mạn đến văn phòng Đoàn Văn Công, cửa vẫn mở, Tô Văn Tranh và Dương Vận đang tập trung đối chiếu tài liệu, chuyên tâm đến mức không phát hiện có người đến cửa.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, họ mới nhíu mày ngẩng đầu, phát hiện ra cô.
Biểu cảm của cả hai khựng lại một thoáng, ngơ ngác nhìn nhau, cứ ngỡ mình đang bị ảo giác.
“Đoàn trưởng, Chủ nhiệm, chúng ta mới xa nhau có bao lâu mà hai đồng chí đã quên tôi rồi?” Mãi đến khi Khương Du Mạn cất lời đùa vui, cả hai mới lấy lại tinh thần.
Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, đích thị là cô rồi.