“Du Mạn! Cô thật sự đã trở lại!” Hai người vội vàng tiến lên đón cô, “Chúng tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, sao hôm nay đồng chí lại về?”
“Không phải Ngụy Tình sắp kết hôn sao?”
Cứ như vậy, suốt cả buổi chiều, mấy người họ ở trong văn phòng trò chuyện không ngớt.
Đến khi các nữ binh nghỉ phép nửa ngày trở về ký túc xá biết tin thì Khương Du Mạn đã về đến khu gia đình.
Cũng thật là trùng hợp, ở ngay khúc rẽ vào khu gia đình, cô lại vừa vặn chạm mặt Phó Cảnh Thần.
“Đại anh hùng đã về rồi sao?” Khương Du Mạn đặt mu bàn tay ra sau lưng, cố ý trêu chọc anh : “Hỏi rõ ràng chưa? Có ai nói anh đã đối phó được một tiểu đoàn địch không?”
Trong khi tất cả nữ binh đều tết tóc hai bím gọn gàng, Khương Du Mạn lại tết tóc đuôi sam lệch một bên buông lỏng, lúc này cô hơi nhướn người về phía trước, vẻ đẹp kiều diễm, duyên dáng vô cùng.
“Mạn Mạn,” Phó Cảnh Thần tất nhiên không dám dùng cách đối phó cấp dưới để đối phó vợ mình, nhưng trong mắt rõ ràng đầy vẻ bất đắc dĩ, “Đừng hùa theo bọn họ nói bậy nữa.”
Vợ anh thật sự càng ngày càng khoa trương. Một tiểu đoàn có hơn trăm người, dù Thần Phong Doanh có dám thổi phồng, cũng không ai dám tin.
“Em không hề nói bậy đâu,” Khương Du Mạn nghiêm túc, “Anh còn chưa trả lời em, hỏi rõ chưa? Em mệt mỏi cả ngày, chỉ chờ nghe chút chuyện mới mẻ để vui vẻ chút thôi.”
Nghe vậy, Phó Cảnh Thần nhìn quanh thấy không có ai, đơn giản bước đến bên cạnh Khương Du Mạn, rồi cõng cô lên.
“Anh mau thả em xuống!” Khương Du Mạn vội kêu lên, “Đừng ỷ mình khỏi bệnh rồi thì muốn làm gì thì làm, vết thương của anh vừa mới lành, vẫn phải cẩn thận đấy!”
Phó Cảnh Thần không nói gì, chân anh dài, bước nhanh, chỉ vài bước đã đi được một quãng xa.
Đến khi được thả xuống, họ đã đứng trước cửa nhà.
Đây là dùng hành động thực tế để bắt mình câm miệng đây mà! Khương Du Mạn ngước nhìn Phó Cảnh Thần vài lần, rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Căn phòng đã lâu không có người ở, vừa mở cửa, bụi bay xuống làm cả hai ho khan mấy tiếng.
Đến khi dọn dẹp xong xuôi, nằm lên giường nghỉ ngơi, trời đã tối hẳn.
Nơi này không thể so với biệt thự ở Bắc Kinh của nhà họ Phó, ánh trăng hắt vào rất hạn chế, tầm nhìn trong phòng khá mờ ảo.
“Sư trưởng Nguỵ còn chưa biết anh muốn điều về Bắc Kinh đâu, anh nên dành thời gian nói cho ông ấy biết.”
Phó Cảnh Thần cũng nghĩ vậy, nhưng nghĩ đến ánh mắt tràn đầy hy vọng của Nguỵ Lưu Cương, anh quyết định để chuyện này sau khi đón dâu xong xuôi rồi hẵng nói.
Cưới vợ là chuyện vui, không nên nói chuyện này trước, tránh để niềm vui của ông ấy vào ngày này không được trọn vẹn
Hai vợ chồng rúc vào nhau, thủ thỉ tâm sự những chuyện vụn vặt, chẳng đầu chẳng cuối. Mãi đến tận khuya, cả hai mới ôm nhau ngủ say.
Mấy ngàn dặm ngoài kia, tại Bắc Kinh, Điền Mẫn Tĩnh đã cãi vã không vui với Trác Thanh Hoài ngay trước đêm kết hôn. Mẹ cô ta sau khi biết chuyện, đã đặc biệt đến phòng khuyên giải cô ta.
“Dù không vui thế nào đi nữa, ngày mai đón dâu cũng không được phép làm mặt lạnh đâu. Đây là ngày trọng đại chỉ có một lần trong đời con thôi.”
Mẹ Điền nói vậy, một mặt là thực sự nghĩ cho con gái, mặt khác là sợ người khác nói mình không biết dạy con, khiến cả đại viện quân khu phải cười chê.
“Con thấy hôn lễ này không làm mới tốt.” Điền Mẫn Tĩnh giận dỗi.
“Nói gì ngớ ngẩn thế! Con sắp gả vào nhà danh giá đấy!” Mẹ Điền nhíu mày: “Hơn nữa thiệp mời đã phát ra hết rồi, đột nhiên thay đổi, dù nhà mình có vứt được thể diện đi chăng nữa, thì nhà Chính ủy Trác cũng không vứt được đâu.”
“Bản thân Trác Thanh Hoài còn không muốn làm cơ.” Điền Mẫn Tĩnh cười lạnh.
Mẹ Điền sửng sốt, lần này thì bà ta thật sự nghe ra điều không ổn, “Con nói lại lần nữa xem, yên lành tại sao con rể lại không muốn làm?”
Dù sao cũng là mẹ ruột, dưới sự truy hỏi liên tục của bà ta, Điền Mẫn Tĩnh cuối cùng cũng kể ra sự thật.
Hóa ra, Điền Mẫn Tĩnh đã mời bạn bè từ đội hợp xướng và đội múa của Đoàn Văn Công đến tham dự hôn lễ, muốn mua cho bọn họ chút lễ vật, muốn Trác Thanh Hoài đi cùng để khoe khoang mình lấy được chồng tốt. Kết quả, Trác Thanh Hoài nói thế nào cũng không chịu đi cùng cô ta.
Hai người tranh cãi vài câu, Trác Thanh Hoài liền lấy cớ nhà có việc, trở về.
“Con gái à, chuyện này là con không đúng rồi. Nhà Chính ủy Trác tuy giàu có, nhưng tiền đó còn chưa đến tay con đâu. Thanh Hoài ngày thường đã đủ mệt mỏi rồi, con càng phải quan tâm, chăm sóc nó nhiều hơn.”
Mẹ Điền phân tích cặn kẽ cho con gái, cuối cùng Điền Mẫn Tĩnh mới nguôi giận.
Nhưng đừng nhìn bà ta an ủi con gái một hơi trôi chảy, trở về phòng, bà ta cũng trằn trọc không ngủ được vì lo lắng.
“Làm gì đấy, nửa đêm rồi.” Ba Điền khó chịu, “Ngày mai con gái lớn gả chồng, sao bà còn chưa ngủ?”
“Chính vì ngày mai con gái lớn gả chồng, hôm nay tôi mới không ngủ được.”
Trước mặt chồng, mẹ Điền cũng không giấu giếm, “Sao càng đến gần ngày kết hôn, con rể càng không để tâm đến Mẫn Tĩnh thế nhỉ?”
Đàn ông chưa kết hôn thì nâng niu đối tượng như trứng mỏng, đây còn chưa cưới về mà đã như vậy rồi sao?
Mẹ Điền lo lắng hôn nhân của đôi trẻ sẽ có vấn đề.