Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 620

 
“Không để tâm chỗ nào, là do phụ nữ các bà đòi hỏi cao quá thôi. Tôi thấy Thanh Hoài là một người rể tốt đấy chứ.” Ba Điền rất vừa lòng, đặc biệt là với gia thế nhà họ Trác.

Chồng đã nói vậy, dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, mẹ Điền cũng chỉ có thể nuốt xuống, tự an ủi mình: Có lẽ là do việc kết hôn quá nhiều, thái độ hơi không tốt cũng là điều dễ hiểu.

Trong lúc miên man suy nghĩ, ngày hôm sau nhanh chóng đến.

Trác Thanh Hoài đến đón dâu từ sáng sớm. Hắn mặc quân phục chỉnh tề, trước ngực cài một đóa hoa hồng to, trông tinh thần phấn chấn.

Điền Mẫn Tĩnh trang phục cũng không kém, cố ý tết tóc, trông kiều diễm, xinh đẹp. Khi cô ta được cõng ra khỏi nhà, mọi người đều hò reo ầm ĩ.

“Cô dâu quả thật xinh đẹp quá đi.”

“Còn gì nữa! Trước kia lúc con gái Tổng Tham Mưu Trưởng chưa về, Điền Mẫn Tĩnh chính là nữ đồng chí xinh đẹp nhất đại viện ta đấy.”

“Thanh Hoài vẫn là người có phúc khí, trai tài gái sắc, nhìn xứng đôi quá!”

“…”

Tiếng bàn tán bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo. Đến nhà họ Trác, mọi người vui vẻ ngồi vào chỗ.

Tần Đông Lăng và vợ chồng Phó Vọng Sơn cũng đến, hai nhà ngồi ở bàn cạnh bàn chính.

Hai tân nhân theo lễ nghĩa dâng trà cho trưởng bối. Trên đài, Chính ủy Trác đã dẹp bỏ vẻ nặng nề mấy ngày trước, mặt mày rạng rỡ vui mừng.

Nghe Điền Mẫn Tĩnh đổi giọng gọi mình là “Ba”, ông vui vẻ tặng một bao lì xì thật dày.

Tần Đông Lăng thấy lão hữu như vậy như vậy, ông cũng thấy vui lây. Trong lúc vô tình, ánh mắt ông lướt qua Điền Mẫn Tĩnh và dừng lại trên khuôn mặt nghiêng của cô ta hơi lâu.

“Có chuyện gì vậy, ông thông gia?” Mẹ Phó tò mò hỏi.

Tần Đông Lăng đáp: “Tôi thấy cô bé nhà họ Điền này, cái góc mặt nghiêng trông lại có chút hao hao tiểu Mạn nhà mình.” Vợ chồng con gái mới đi có mấy ngày mà ông đã thấy nhớ họ rồi.

Mẹ Phó cũng vội vàng nhìn theo, vừa thấy xong liền bật cười vui vẻ, “Đúng là như vậy thật.”

Chắc là người đẹp thường có nét tương đồng, chỉ nhìn thoáng qua thôi, quả thật có phần giống nhau.

Điền Mẫn Tĩnh và Trác Thanh Hoài được khen là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa. Lại thêm việc Chính ủy Trác mời đến rất nhiều cán bộ cao cấp, nên lễ cưới này được tổ chức vô cùng thể diện và long trọng.

Mấy nữ binh của Đoàn Văn công Tổng Quân khu lần đầu tiên thấy nhiều người có địa vị như vậy tụ họp vì việc riêng tư nên ai nấy đều choáng ngợp.

Đúng là, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù danh tiếng của Trác gia đã nát, thì sức ảnh hưởng của Chính ủy Trác vẫn không hề thuyên giảm.

Trong Đội hợp xướng, Điền Mẫn Tĩnh vốn dĩ có điều kiện bình thường, vậy mà giờ đây lại thực sự “bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.”

Cần biết rằng, tuy nhà họ Điền được ở trong Đại viện Tổng Quân khu thật, nhưng đặc quyền đó lại là nhờ vào công lao của ông nội cô ta, mà ông đã qua đời nhiều năm. Người chết như đèn tắt, con cháu đời sau đã chẳng còn được hưởng bất kỳ sự che chở nào.

Thế nhưng, không thể phủ nhận mệnh cô ta tốt, vậy mà lại gả vào nhà Chính ủy Trác… Những người vốn dĩ có mối quan hệ bình thường với Điền Mẫn Tĩnh đều đã bắt đầu âm thầm tính toán trong lòng.

Nghĩ đến đó, sắc mặt của Khúc Ngọc Trân, cũng là nữ binh trong đội hợp xướng có vẻ khó coi. Cô ta cạnh tranh vị trí chủ xướng với Điền Mẫn Tĩnh đã lâu. Giờ đây, chẳng phải đối phương sẽ mọi việc đều vượt lên trên cô ta sao?

Điền Mẫn Tĩnh thỉnh thoảng liếc thấy vẻ mặt của họ, trong lòng không khỏi thấy vô cùng hả hê, cô ta cảm thấy vinh dự, tự hào, đối với Trác Thanh Hoài cô ta cũng dễ tính hơn rất nhiều.

Lễ cưới nhà họ Trác – Điền và đám cưới của Ngụy Tình – Nguỵ Quý Thanh chỉ cách nhau có hai ngày.

Mãi đến chiều hôm trước ngày Ngụy Tình cưới, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần mới đón được Phó Hải Đường ở ga xe lửa.

Phó Hải Đường về muộn là do phải kiểm tra sức khỏe và thẩm tra lý lịch.

Trên đường về, Khương Du Mạn quan tâm hỏi han: “Thế nào rồi, việc kiểm tra sức khỏe vẫn bình thường chứ?”

“Không có vấn đề gì ạ,” nhắc đến chuyện này, Phó Hải Đường vẫn còn hồi hộp, lo lắng trong lòng, “Em cứ sợ không kịp về, may mà vẫn đến đúng lúc, nếu không thì em sẽ tiếc nuối cả đời mất.”

Nhìn cô em vừa căng thẳng vừa vui mừng, Khương Du Mạn cũng mỉm cười, “Ngụy Tình nói, đón được em là phải đưa em đến thẳng nhà họ Ngụy để làm bạn với cô ấy.”

Trước đây, Ngụy Tình luôn tâm niệm được kết hôn với Nguỵ Quý Thanh, nhưng khi ngày này thực sự đến, cô ấy lại có cảm giác bất an xen lẫn lưu luyến gia đình. Phó Hải Đường là người bạn thân nhất của cô ấy, có Phó Hải Đường và Khương Du Mạn ở bên trò chuyện, Ngụy Tình sẽ thấy lòng mình yên ổn hơn nhiều.

“Em cũng muốn nói chuyện với cô ấy lắm.”

Xa cách mấy ngày, Phó Hải Đường đã tích góp một bụng chuyện muốn tâm sự cùng chị dâu. Mãi đến khi chiếc xe jeep lái vào Đại viện Quân khu Tây Nam, cô mới dừng nói.

Ngụy Tình vẫn luôn ngồi trong sân, chú ý mọi động tĩnh bên ngoài. Vừa nghe thấy tiếng xe, cô đã nhanh nhẹn chạy ra.

“Hải Đường, đúng là cậu rồi!”

Hai cô bạn lâu ngày không gặp, họ ôm chặt lấy nhau ngay trước cửa, quấn quýt không rời.

Ngụy Dân đi theo ngay phía sau, đưa Khương Du Mạn và mọi người vào phòng khách.

 

Bình Luận (0)
Comment