Vì gả đi là bảo bối của Nguỵ gia, cửa sổ, cánh cửa và cả đồ đạc trong nhà đều được dán những chữ Hỷ màu đỏ tươi tắn, nhìn kỹ thấy vui mừng và náo nhiệt lạ thường.
Thấy mọi người nhìn những thứ đó, trong ánh mắt Ngụy Tình cũng lấp lánh niềm mong đợi và ngượng ngùng.
Cô đưa Phó Hải Đường và Khương Du Mạn lên lầu để tâm sự, còn Phó Cảnh Thần ở lại dưới lầu ngồi cùng vợ chồng Ngụy Dân. Hai người đều đã biết chuyện anh lập Nhất đẳng quân công, họ rất ân cần hỏi han về sức khỏe của anh.
Buổi tối, Phó Hải Đường ở lại nhà họ Ngụy bầu bạn cùng Ngụy Tình, còn Khương Du Mạn cùng Phó Cảnh Thần về khu nhà cán bộ.
Vừa về đến nhà, nghĩ đến cảnh Ngụy Tình khoe với các cô những món quà Nguỵ Quý Thanh tặng, nụ cười trên môi Khương Du Mạn mãi không hạ xuống.
Phó Cảnh Thần ngồi bên mép giường nhìn cô, tâm trạng không khỏi cũng tốt theo, “Vui vẻ đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi,” Khương Du Mạn nhướn mày, “Tình cảm vợ chồng bọn em tốt như vậy, em ước gì người có tình trong thiên hạ đều nên duyên vợ chồng. Hơn nữa, anh không mừng thay cho Sư trưởng Nguỵ sao?”
“Mừng chứ.” Nguỵ Lưu Cương có ân tình với anh, Phó Cảnh Thần hiểu rõ trong lòng. Nhưng điều này không phải là điểm anh nên chú ý lúc này. Bởi vì câu nói vừa rồi của vợ mình, trong mắt anh tràn ngập ý cười và hạnh phúc.
Khương Du Mạn hắng giọng hai tiếng, “Vậy là đúng rồi.”
Thực ra, cô vui đến thế không chỉ vì mối lương duyên giữa Ngụy Tình và Nguỵ Quý Thanh, mà còn bởi vì số mệnh của Ngụy Tình đã được thay đổi, theo chiều hướng tốt hơn. Và cô chính là người mang lại điều đó, nó có một ý nghĩa đặc biệt đối với cô.
Đương nhiên, những lời này không cần thiết phải nói ra.
Ngày hôm sau, Đại viện Quân khu Tây Nam trở nên hoàn toàn náo nhiệt. Nguỵ Quý Thanh mặc bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, chải tóc gọn gàng, trông tuấn tú hơn hẳn mọi ngày. Ngụy Tình chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt đã sáng long lanh như có sao.
Hôm nay cô cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp, bộ áo cưới màu đỏ khiến làn da cô thêm phần trắng nõn, tươi tắn. Vì cô đã đủ xinh đẹp, chiếc hoa cài tóc trên đầu cũng không hề bị coi là thô kệch.
Tân hôn phu thê nhìn nhau đắm đuối, ai nấy đều vui vẻ nhưng cũng ngượng ngùng không thôi.
Nhà Nguỵ lão và Nguỵ Lưu Cương không cách nhau quá xa. Nhìn Ngụy Tình được bế ra khỏi nhà, hai cha con Ngụy lão thấy lòng trống rỗng như bị khoét đi một phần, thần sắc có phần trầm buồn.
Ngược lại với họ, Nguỵ Lưu Cương cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đối mặt với lời chúc mừng của mọi người, ông hạnh phúc đến mức chỉ muốn chạy đến bắt tay từng người.
Sao lại không mừng cơ chứ? Con trai ông đã tròn ba mươi tuổi mới cưới được vợ ! Ba mươi tuổi đấy ! Ở tuổi này con người khác đã biết đi mua nước tương !
Ông dẫn con trai con dâu đi chúc rượu mọi người, miệng cười không khép lại được cũng không ảnh hưởng ông khoe khoang, nghe mà Ngụy lão chỉ muốn đánh cho Nguỵ Lưu Cương một trận.
Ngụy Dân cũng khó chịu không kém, con gái rượu của mình bị “heo” nhà Nguỵ Lưu Cương “củng” đi rồi, mà bố của "heo" còn đắc ý như thế, đúng là cảm giác như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói ra.
Phó Cảnh Thần ngồi bên cạnh, Ngụy Dân dứt khoát quay sang trò chuyện với anh: “Cảnh Thần, nếu sức khỏe cậu ổn định, có phải lần này cậu sẽ ở lại Sư đoàn 22 luôn, không về Kinh thành nữa không?”
“Không phải ạ,” Phó Cảnh Thần phủ nhận, “Tôi sẽ được điều về Tổng quân khu.”
Trước khi họ lên đường, giấy chứng nhận công trạng đã được ký và đóng dấu xong xuôi, hiện tại chỉ còn đang đợi hoàn thành thủ tục. Tần Đông Lăng đã nói rất rõ ràng, muộn nhất là mười ngày nữa, quyết định bổ nhiệm sẽ được ban hành.
“À?” Mẹ Ngụy kinh ngạc hỏi, “Sao không thấy ông thông gia nhắc tới ?” Thông gia mà bà nhắc đến, đương nhiên là Nguỵ Lưu Cương.
Phó Cảnh Thần trả lời: “Ông ấy chưa hỏi.”
Lần này đến cả Ngụy lão cũng bật cười. Nhớ lại dáng vẻ quả quyết, dõng dạc của Nguỵ Lưu Cương lúc nói về công tác của Phó Cảnh Thần, ông rất muốn biết phản ứng của Nguỵ Lưu Cương lúc nghe tin này sẽ ra sao.
Cơ hội đến rất nhanh.
Trong những lời khen ngợi dành cho đôi trai tài gái sắc, hai nhân vật chính đã chúc rượu xong. Nguỵ Lưu Cương ngồi vào bàn bên cạnh, lấy ra một tờ giấy viết chằng chịt chữ.
“Đây là cái gì thế?” Ngụy Dân tò mò.
Nguỵ Lưu Cương giải thích: “Lát nữa tôi sẽ đọc.”
Những người còn lại rướn người đến xem, câu đầu tiên đã là: “Cảm ơn mọi người đã gác lại công việc bận rộn để đến dự tiệc cưới của con nhà tôi, nhà họ Nguỵ có thể cưới được cháu gái lão quân trưởng …” Phần còn lại, nhà Ngụy Tình không muốn nhìn thêm nữa.
“Cậu đúng là…” Khóe miệng Ngụy Liêu giật giật.
Nguỵ Lưu Cương cười ha hả, “Đám cưới của bọn trẻ mà, phải thật náo nhiệt chứ.”
Ngụy Dân không nói gì, chỉ liếc nhìn về phía Phó Cảnh Thần.
Khương Du Mạn đột nhiên có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy Ngụy Dân nói: “Ông thông gia, ông nên thêm một câu nữa vào, cũng là để chia tay đồng chí Phó Cảnh Thần.”
Phó Cảnh Thần: “……”
“Chia tay?” Nguỵ Lưu Cương cau mày, vẻ mặt như đối diện với kẻ địch, “Chia tay cái gì?”
Ngụy Dân liền kể lại những điều vừa nghe được, đợi nghe xong, Nguỵ Lưu Cương như trúng phải sét đánh, lảo đảo suýt ngã.
Cấp dưới mà ông vô cùng đắc ý sắp rời khỏi Sư đoàn 22 để đi Tổng quân khu, Khương Du Mạn chắc chắn cũng sẽ đi theo. Sư đoàn 22 lần này mất đi hai viên mãnh tướng cùng lúc!
Nỗi đau quá lớn này khiến nửa sau tiệc cưới, Nguỵ Lưu Cương hoàn toàn trở nên trầm lắng, không còn vẻ hớn hở, đắc chí như vừa nãy nữa.
Đối với điều này, hai cha con Ngụy lão mặt mày tươi cười, chỉ cảm thấy sự buồn bực đè nén trong lòng suốt bấy lâu nay đã tan biến hết.
Hai bên đối lập rõ ràng.
Tiệc cưới kết thúc, khách khứa dần dần tản đi.