Từ sau vụ săn lợn rừng, mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Giờ Khương Du Mạn nấu bất kỳ món thịt nào cũng không cần phải giấu giếm ai nữa. Nhà họ chia được nhiều thịt lợn rừng như vậy, không ăn mới là chuyện lạ.
Tuy nhiên, nhìn đống thịt lợn rừng đang treo trong nhà, Khương Du Mạn cũng thấy đau đầu. Trời nóng thế này, bắt buộc phải xát muối để bảo quản. Nhưng thịt xát muối thì hương vị lại rất bình thường. Trong không gian của cô lại có biết bao nhiêu là thịt tươi để ăn. Giờ đây, chỉ có thể ăn thứ thịt lợn rừng này, quả thật có chút không chịu nổi.
Nhưng cũng chẳng thể nào lén lút cất hết vào không gian được. Những người trong nhà họ Phó đâu phải kẻ ngốc. Cô không muốn bại lộ bí mật mình có không gian, chuyện thần bí như thế này, tốt nhất nên là bí mật của riêng cô mà thôi.
“Giá mà có thể đem chỗ thịt lợn rừng này đi bán thì tốt biết mấy!” Khương Du Mạn khẽ thở dài.
Đúng giờ, loa tan tầm quen thuộc vang lên. Mọi người dần dần trở về.
Sân trong bắt đầu rộn rã những tiếng nói chuyện, và chẳng mấy chốc, người nhà họ Phó cũng đã về đến.
Hôm nay, Khương Du Mạn làm món khoai tây hầm thịt lợn rừng, trông cực kỳ bắt mắt và k*ch th*ch vị giác. Mấy người nhà họ Phó đều đói meo, trên bàn ăn, ai nấy đều ăn uống ngon lành.
Riêng Khương Du Mạn lại không có mấy khẩu vị, ăn rất ít.
Phó Cảnh Thần rất nhanh đã nhận ra: “Sao em lại ăn có chút xíu vậy?”
“Em không có khẩu vị.” Khương Du Mạn đáp.
Người m.a.n.g t.h.a.i khẩu vị thường rất kỳ quái, có những lúc thèm một món nào đó đến cồn cào ruột gan, thì những món ăn khác đều trở nên vô vị.
Mẹ Phó là người từng trải, lập tức hạ giọng hỏi: “Có phải con thèm ăn thứ gì khác không?”
Thấy mẹ chồng đã hỏi đến nước này, Khương Du Mạn đành gật đầu: “Con… hơi thèm gà ăn mày.”
Gà ăn mày?
Mọi người đều sững lại. Nhà họ không nuôi gà, muốn làm cho cô ăn cũng không có nguyên liệu.
Phó Vọng Sơn suy nghĩ một lát, rồi lên tiếng: “Cảnh Thần, con lấy một ít thịt lợn rừng, đi đổi một con gà với nhà Đội Trưởng Đại Đội xem sao.”
Mấy thanh niên trí thức thì không nuôi gà, e rằng chỉ có nhà Đội Trưởng mới có.
“Bố, không cần phiền phức vậy đâu ạ.” Khương Du Mạn vội vàng nói.
Mẹ Phó mở lời trấn an: “Đây nào gọi là phiền phức chứ? Mẹ là người từng trải, biết rõ lúc này thèm ăn thứ gì đó, nếu không được ăn thì ngay cả ngủ cũng không yên đâu.”
Phó Cảnh Thần thì không nói nhiều, trực tiếp đứng dậy cầm một miếng thịt lợn rừng to đi ra ngoài. Khương Du Mạn muốn ngăn cũng không kịp.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Diêu, cả gia đình cũng đang dùng bữa.
Trên bàn vẫn là những món ăn quen thuộc: dưa muối, cà dầm tương, cùng một đĩa trứng gà xào. Bóng dáng thịt lợn rừng thì không thấy đâu.
Con dâu cả nhà họ Diêu nhìn mâm cơm mà trong lòng đầy bực dọc. Đừng thấy thức ăn của nhà họ so với người khác cũng tạm được, nhưng rõ ràng trong nhà lúc này không phải là không có thịt!
Phần thịt đã nói sẽ chia, vì vợ chồng Diêu Chấn Giang tách ra nên cũng đã đem phần thịt của họ đi. Nhưng chuyện đó thì cũng thôi đi! Cái đáng nói là Diêu An Quốc rõ ràng được chia cả một con lợn rừng, vậy mà mẹ Diêu chỉ đem lòng lợn ra chế biến, còn phần lớn thì đã được hun khói và cất kỹ trong tủ.
Hiện tại vẫn còn một phần đang hun khói ở sân sau kia kìa.
Còn một phần thì được đem ra bồi bổ cho Diêu Tư Manh, nói rằng cô ta ôn thi giáo viên vất vả, cần phải ăn đồ bổ.
Nhìn con trai con gái mình đang ăn dưa muối một cách ngon lành bên cạnh, sắc mặt con dâu cả nhà họ Diêu tối sầm. Cô ta không hiểu nổi, tại sao mẹ Diêu lại có thể thiên vị đến mức ấy, đối với mấy đứa cháu nội thì làm ngơ, mà cưng chiều Diêu Tư Manh như bảo bối.
Cũng may là mẹ Diêu đã hứa hẹn sẽ mang số thịt đó ra chia vào dịp Tết, bằng không con dâu cả nhà họ Diêu đã sớm làm ầm lên rồi.
“Cộc cộc cộc ––”
Đang nghĩ đến đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Giờ cơm mọi người thường không thích bị nhòm ngó, nên việc đóng cửa lại ăn là chuyện thường tình.
Diêu Tư Manh đang ngồi ngoài cùng, bèn đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra thấy là Phó Cảnh Thần, cô ta ngây người cả ra. Giọng điệu có chút không tự nhiên: “A-anh… anh tới đây có chuyện gì không?”
Phó Cảnh Thần chỉ hờ hững lướt nhìn cô ta một cái, không mở miệng nói gì, nhưng luồng khí chất toát ra từ anh lại khiến Diêu Tư Manh cảm thấy có chút ngột ngạt. Anh hoàn toàn khác biệt so với nam nhân ân cần ở bên cạnh Khương Du Mạn trên xe lừa.
Diêu An Quốc đặt bát cơm xuống: “Cảnh Thần, sao cậu lại tới đây? Mau vào nhà đi.”
Phó Cảnh Thần vừa bước vào, mọi người mới thấy trong tay anh đang xách một khối thịt lợn rừng khá lớn, tức thì ánh mắt ai nấy cũng đều sáng rực lên. Nếu không nhìn lầm thì đây là phần thịt thăn lưng lợn rừng, trông ít nhất cũng phải cỡ mười cân.
“Cảnh Thần, đây là…”
Phó Cảnh Thần trình bày mục đích của mình.
Vừa nghe anh muốn dùng nhiều thịt như thế để đổi một con gà, cả nhà họ Diêu nửa ngày cũng không kịp phản ứng. Gà lúc này là vật quý, vì chúng có thể đẻ trứng để bán, là một nguồn thu nhập của các gia đình nông thôn, người ta không dễ gì mà g.i.ế.c thịt.
Tuy nhiên, đổi một con gà lấy mười cân thịt lợn rừng thì quả thật không hề lỗ chút nào.
Diêu An Quốc nghĩ nhà họ Phó không chỉ có quan hệ, mà bản thân còn có bản lĩnh, không chừng sau này còn có nhiều việc cần nhờ họ giúp một tay, nên cũng sẵn lòng tạo điều kiện.
Ông lập tức nhìn về phía con dâu cả: “Vợ lão đại, con đi bắt gà đi.”
“Vâng!”