Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 63

 
Con dâu cả nhà họ Diêu mừng quýnh, nhanh chóng đi bắt gà. Nhiều thịt như vậy, bất kể thế nào thì nhà họ vẫn là người được lợi.

Cứ thế, Phó Cảnh Thần đổi được gà và quay trở về.

Mãi sau mới làm xong món gà ăn mày. Gà được bọc một lớp đất sét đỏ nướng chín, khi bóc ra thì hương thơm lừng, Khương Du Mạn chỉ chực nuốt nước miếng.

“Ăn từ từ thôi, hơi nóng đấy.”

Phó Cảnh Thần vừa dặn dò, vừa xé nhỏ thịt gà cho Khương Du Mạn, để cô dễ ăn hơn.

Khương Du Mạn ăn miếng thịt gà thơm ngon, nhìn người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng thuận mắt. “Chồng, sau này em sẽ sinh tám đứa con trai để báo đáp anh!”

Phó Cảnh Thần nghe vậy, động tác trên tay bỗng ngừng lại, ngẩn ngơ ngước đầu lên nhìn cô ––

Người phụ nữ trước mắt cong cong đôi mắt, khóe miệng nhếch lên, đang ăn món gà ăn mày ngon lành, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Vừa nhìn là biết ngay, lời cô vừa nói ra chỉ là nói để dỗ dành anh mà thôi.

Nhưng dù ý thức được như vậy, Phó Cảnh Thần trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ.

Nghĩ đến hương vị đêm qua, ánh mắt anh càng lúc càng sâu thẳm.

Thấy mép cô dính mỡ, anh vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng lau sạch.

Khương Du Mạn không ngờ hành động của anh lại đột ngột như vậy, nhưng cô vẫn cười khúc khích nhìn anh một cái.

Cô đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, dạ dày bị thai nhi chèn ép, nên không thể ăn quá nhiều. Sau khi ăn hết nửa con, cô xua tay nói: “Được rồi, em ăn không nổi nữa. Phần còn lại anh mang đi hỏi Hải Đường cùng ba mẹ xem họ có ăn không.”

Lúc này vật chất thiếu thốn, không thể nào ăn không hết mà lại vứt đi được.

Gà ăn mày đều do Phó Cảnh Thần xé, không dính nước bọt của cô.

“Được.” Phó Cảnh Thần bưng bát ra cửa.

Vừa khéo, vừa ra tới cửa đã gặp Chu Vân đang mang nước rửa chân ra ngoài đổ.

Mũi Chu Vân vốn rất thính. Trước đây Khương Du Mạn nấu cơm xong một lúc rồi, cô ta vào trong bếp vẫn còn ngửi được mùi thịt. Huống hồ Phó Cảnh Thần còn đang bưng cả món gà ăn mày thơm lừng thế này.

Cô ta nhìn chằm chằm chiếc bát trong tay Phó Cảnh Thần, mùi thơm lừng này, vừa ngửi đã biết là thịt! Nhà họ Phó này đúng là không coi thịt là thịt, đúng là đang phá của mà! Buổi tối đã ăn cơm rồi, còn nấu thịt ăn làm gì nữa?

Thấy Phó Cảnh Thần đi vào phòng bên cạnh, Chu Vân đổ xong nước rửa chân cũng đẩy cửa bước vào phòng mình.

Dương An Phúc đã ngủ từ lâu trên giường, tiếng ngáy khò khè vang trời.

Nhìn đàn ông nhà người ta, rồi nhìn lại người đàn ông của mình!

Chu Vân càng nhìn càng tức, lại còn thèm thịt, không nhịn được tiến lên véo mạnh Dương An Phúc một cái.

“Cô làm cái gì vậy? Bị điên à?” Dương An Phúc bật dậy, nhíu mày khó chịu nói.

“Cái đồ vô dụng nhà anh, cùng là xuống nông thôn, phụ nữ nhà người ta ngày nào cũng được ăn thịt, còn tôi đi theo anh thì đừng nói là thịt, đến cọng lông heo cũng chẳng thấy!”

“Có bệnh.” Dương An Phúc trùm chăn lên đầu, úp mặt vào gối.

Chu Vân tức giận đến mức đập mạnh vào giường. Buổi tối thèm thịt, muốn ngủ cũng chẳng yên.

Ngày hôm sau đi làm, cô ta cứ thế mà mặt nặng mày nhẹ, không nói lời nào.

Xuống nông thôn đã lâu, con dâu cả nhà họ Diêu vẫn luôn làm việc cùng cánh đồng với nhà cô ta, hai người đã khá quen thuộc nhau.

Lúc nghỉ ngơi, con dâu cả nhà họ Diêu không nhịn được hỏi: “Hôm nay cô làm sao thế? Mắt thâm quầng rồi kìa.”

“Thì cũng tại cái thèm ăn thịt thôi.” Chu Vân thở dài, “Đúng rồi, sau vụ thu hoạch này có phải là chia lương thực không?”

“Chia lương thực thì là lúa trồng trên đồng ruộng ấy. Còn g.i.ế.c heo chia thịt thì phải đợi đến mùa đông. Nhưng mà vài ngày nữa, hồ nước trong thôn sẽ tháo nước, mình có thể đi bắt cá.”

“Bắt cá thì cũng được chia, còn có cả lươn, trạch gì đó, ít nhiều cũng coi như là một món ăn mặn.”

Chu Vân nhíu mày: “Cá với lươn trạch thì có gì ngon chứ, tanh mùi bùn đất.”

“Thì cũng tốt hơn là ngày nào cũng ăn dưa muối cà tương.”

“Nhà cô cũng ăn dưa muối à?” Chu Vân kinh ngạc.

Nhà Đội Trưởng không phải sống khá giả lắm sao? Lại còn được chia lợn rừng, sao lại ngày nào cũng ăn dưa muối?

“Sao lại không chứ? Đâu phải ai cũng được như con dâu nhà họ Phó kia, cả ngày chỉ ở trong nhà hưởng phúc, ăn thịt.”

Nói đến đây, con dâu cả nhà họ Diêu cuối cùng cũng không nhịn được, hạ giọng kể: “Cô không biết đâu, Phó Cảnh Thần trông thì lạnh lùng thế, nhưng cưng chiều vợ lắm. Hôm qua còn cố ý mang thịt lợn rừng đến nhà chúng tôi để đổi một con gà đấy.”

“Đổi gà?”

“Đúng thế, bảo là vợ thèm ăn gà ăn mày.”

Con dâu cả nhà họ Diêu hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy líu lưỡi, đúng là biết "thèm". Gà đều được nuôi để lấy trứng bán, ngày thường ai nỡ lòng nào mà g.i.ế.c ăn chứ?

Chu Vân hiểu ra, thì ra cái bát mà mình gặp Phó Cảnh Thần bưng ra tối qua, bên trong đựng chính là gà ăn mày, thảo nào thơm thế.

Lòng ghen tị lúc này cuối cùng cũng không kìm được, cô ta chua chát nói: “Rõ ràng là nhờ cái bộ mặt hồ ly mê hoặc người ta, nên ngày nào cũng đòi hỏi cái này cái kia.”

Cô ta không thể không thừa nhận, Khương Du Mạn tuy đang mang thai, nhưng chân vẫn là chân, mặt vẫn là mặt, vẫn là một cái đại mỹ nhân danh xứng với thực, Phó Cảnh Thần kia ngày ngày ở gần mỹ sắc như vậy, chẳng phải là bị cô ta làm cho c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt, cô ta muốn gì được nấy sao ?

 

Bình Luận (0)
Comment