Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 71

 
Quan hệ giữa Khương Du Mạn và con dâu thứ ba nhà họ Diêu khá tốt bởi thường xuyên trò chuyện và làm việc cùng nhau. Dù sau này Khương Du Mạn chuyên tâm học bài, hai người cũng ít quan lại hơn, nhưng cô ấy đã tận mắt thấy Khương Du Mạn viết chữ đẹp thế nào. Thấy Khương Du Mạn chữ nghĩa trôi chảy, cái gì cũng đọc hiểu, cô ấy càng tin chắc rằng Khương Du Mạn sẽ thành công.

“Nhiều người thi lắm, em cũng không dám chắc đâu.”

Khương Du Mạn không thể khẳng định. Cô không biết liệu mình có bản lĩnh đ.á.n.h bại nguyên tác hay không, nên không muốn nói quá lời.

Thấy con dâu thứ ba nhà họ Diêu vẫn đang đan chiếc áo len nhỏ xíu, cô hỏi: “Chị sắp sinh rồi phải không?”

“Đúng rồi, chị cảm thấy chắc cũng sắp rồi, dạo này mệt mỏi rã rời.” Con dâu thứ ba nhà họ Diêu vừa nói vừa xoa xoa bụng.

“Vậy mấy hôm nay chị đừng đi xa, cứ ở nhà nghỉ ngơi. Có chuyện gì cần giúp thì cứ sang nói một tiếng, đừng ngại.” 

Sống ở đội Cối Xay Đá lâu như vậy, cô chỉ thân thiết với vợ chồng Diêu Tam. Họ là những người biết điều, khác hẳn với hình dung "cực phẩm ích kỷ" mà nguyên tác đã xây dựng nên. Có lẽ vì nguyên tác chỉ xoay quanh nữ chính Diêu Tư Manh, nên những người như vợ chồng Diêu Chấn Giang vì bảo vệ lợi ích của bản thân, đi ngược lại với suy nghĩ của Diêu Tư Manh, hiển nhiên phải trở thành nhân vật phản diện dưới góc nhìn của cô ta.

Trong sách, Diêu Chấn Giang săn được gì ngon cũng phải lén lút mang về cho vợ bồi bổ, trong mắt cô, đây là chuyện tất nhiên. Nhưng theo nguyên tác, chỉ cần mẹ Diêu biết, là đồ tốt sẽ bị cả nhà dồn hết cho Diêu Tư Manh, mặc kệ vợ Diêu Chấn Giang có đang m.a.n.g t.h.a.i hay không ?

Cứ thế mãi, ai cam tâm? Ai sẽ cam tâm?

Cho nên vợ chồng Diêu Chấn Giang phản kháng là hoàn toàn bình thường.

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu xúc động: “Cảm ơn em, Du Mạn. Thật sự nhờ có hai vợ chồng em mà cuộc sống của vợ chồng chị thoải mái hơn nhiều.”

Từ ngày ra ở riêng, cô ấy được ăn thêm chút thịt, không còn phải lấy đồ nhà mình ra bù đắp cho cô em chồng nữa. Ăn uống đầy đủ, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Dù bà mẹ chồng và cô em chồng vẫn thường xuyên lườm nguýt, nhưng cô ấy chẳng để tâm, dù sao gia đã phân, họ còn có thể làm gì ?

Nay lại có lời động viên của Khương Du Mạn, cô ấy càng thêm vững tâm.

Hai người nói thêm vài câu rồi con dâu thứ ba nhà họ Diêu mới trở về nhà mình.

Tối đó, người nhà họ Phó đã về. Mẹ Phó nhìn Phó Cảnh Thần, dặn dò: “Cảnh Thần, ngày mai con đi trường tiểu học Thạch Niễn Tử xem kết quả. Đường xa vất vả, cứ để Mạn Mạn ở nhà nghỉ ngơi.”

Hôm thi thì Khương Du Mạn bắt buộc phải đi, nhưng xem kết quả thì con trai đi là được.

“Mẹ, cần gì phải đi xem? Con nghe nói, nếu đỗ, thầy Ngô ở đội Sau Núi sẽ đích thân đến báo tin!” Phó Cảnh Thần lên tiếng.

“Thật hả?” Mẹ Phó ngạc nhiên, “Mẹ cứ tưởng phải ra cổng trường ngóng tin chứ.”

“Mẹ không nghe mấy người ở ngoài đồng nói à? Không cần đi đâu, cứ chờ ở nhà là được.”

Phó Hải Đường nói xong, liếc nhìn chị dâu mình. Thấy Khương Du Mạn vẫn bình thản, lòng cô như bị mèo cào, chờ lúc anh trai ra ngoài rửa bát thì liền rón rén hỏi nhỏ:

“Anh, anh nói xem chị dâu có lo lắng không?”

Phó Cảnh Thần khóa vòi nước: “Em quan tâm chuyện này làm gì?”

“Thì em lo, chị ấy chuẩn bị chu đáo như thế, lỡ như kết quả không được như ý, không biết chị ấy có buồn không?”

Phó Hải Đường đương nhiên không phải lo lắng về đãi ngộ của nghề giáo viên, cô biết rõ nhà họ vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm kha khá. Lương giáo viên tiểu học Thạch Niễn Tử so với số tiền ấy cũng không đáng là bao.

Phó Cảnh Thần không trả lời, vì đó cũng chính là điều anh đang lo lắng.

Trở lại trong phòng, thấy Khương Du Mạn ngồi tựa vào mép giường, anh cũng đi đến ngồi bên cạnh cô.

“...Anh ngồi đây làm gì mà không lên giường?” Khương Du Mạn khó hiểu.

Anh cứ ngồi im, nhìn cô chằm chằm.

"Có chuyện gì sao?" Khương Du Mạn hỏi.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, cả người cô trông thật mềm mại và đáng yêu. Phó Cảnh Thần nuốt khan một tiếng.

Ánh mắt anh rất nghiêm túc: “Đừng lo lắng. Ngày kia, anh dẫn em lên núi chơi.”

Khương Du Mạn lúc này mới hiểu ra, thì ra anh đang lo lắng cho cô.

Anh sợ cô thi trượt sẽ thất vọng, nên đã nghĩ sẵn cách để dời sự chú ý của cô đi.

Ý thức được điều này, Khương Du Mạn cảm thấy trong lòng như có mật rót tràn đầy. Cô không kìm được, vòng tay ôm lấy cổ anh: “À, ra là anh muốn nói chuyện này hả? Chồng, anh tốt quá, em thích anh nhiều lắm.”

Ánh mắt cô chân thành, khoảng cách hai người kéo rất gần.

Phó Cảnh Thần nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập dồn dập. Lòng anh mềm nhũn.

Khoảng cách quá gần, ánh mắt anh vô thức lại dừng lại trên làn da mỏng manh ở cổ và n.g.ự.c cô, ánh mắt hơi tối lại.

Khương Du Mạn lập tức nhận ra dấu hiệu không ổn, vội vàng nằm xuống, ho khan hai tiếng: “Khuya rồi, ngủ sớm đi.”

Đến giờ, cô vẫn còn nhớ lời Phó Hải Đường nói hôm trước, quá xấu hổ !

Đèn tắt. Tay Phó Cảnh Thần vừa đặt lên eo cô đã bị cô gạt phăng: “Ngủ đi! Cái giường này có tiếng kêu, anh quên lần trước rồi à...”

Nhắc đến lần trước, Khương Du Mạn nghẹn lời, trong đêm tối mặt cô nóng ran.

“Anh không làm gì em, anh chỉ xoa bóp giúp em thôi.” Phó Cảnh Thần vừa thành thật xoa eo cho Khương Du Mạn, vừa không nhịn được thở dài.

Quả thật cũng đã đến lúc phải lên núi một chuyến, nơi đó nhiều cây, hắn sẽ chặt gỗ về làm lại cái giường khác, cái giường này chất lượng quá kém.

Khương Du Mạn không biết Phó Cảnh Thần đang suy tính gì, chỉ thấy động tác xoa bóp của anh thật sự rất dễ chịu, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 

Bình Luận (0)
Comment