Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đổ mưa phùn lất phất. Mọi người đều không đi làm.
Khi trời tạnh mưa, mọi người đều nhón chân ngóng ra con đường lớn dẫn vào khu thanh niên trí thức. Người nhà họ Phó như thế, mẹ Diêu càng nóng lòng hơn.
“Rốt cuộc lời đồn có đáng tin không đây? Lão Đại, hay là con cứ đi trường tiểu học Thạch Niễn Tử hỏi một câu đi? Thầy giáo ở đội Sau Núi thật sự sẽ đến báo tin sao?”
Mẹ Diêu đi tới đi lui như ruồi không đầu, vẻ nôn nóng hiện rõ mồn một.
“Mẹ, mọi người đều nói sẽ có người đến báo mà, mẹ gấp làm gì?”
Mẹ Diêu trừng mắt: “Đây là đại sự của Manh Manh nhà mình! Cả đội đang nhìn vào đấy, mẹ không gấp sao được?”
Chờ thêm một lát nữa. Thấy sắp đến giữa trưa mà vẫn chưa có động tĩnh gì, bà lại mở miệng: “Lão Đại, con đi...”
Lời còn chưa dứt.
Liền nghe thấy nhóm thanh niên trí thức trong sân chỉ ra đường, hưng phấn hô lên: “Tới rồi! Đồng chí báo tin kết quả thi tới rồi!”
Những người khác vội vàng nhìn theo hướng nhóm thanh niên trí thức chỉ.
Vừa nhìn. Quả nhiên thấy một bóng người đang tiến về phía khu thanh niên trí thức.
Trời vừa tạnh mưa, đường còn đọng nước. Người đó đi chân thấp chân cao, trong tay còn cầm theo một tập giấy tờ.
Lần này mẹ Diêu phấn khích tột độ: “Đợi từ sáng sớm, cuối cùng cũng tới rồi!”
“Vợ lão đại, con mau rót nước đi! Chuẩn bị đón khách.”
Hiện tại nhà nào cũng túng thiếu, không có đồ tốt đãi khách, nhưng nước uống thì không thành vấn đề.
Con dâu cả nhà họ Diêu miễn cưỡng đi rót một chén nước ra.
“Thật sự tới rồi! Trong tay thầy ấy cầm cái gì vậy? Bài thi của chúng ta sao?”
“Chắc chắn rồi. Haiz, tôi thì không hy vọng gì, tôi làm sai nhiều lắm.”
“Không sao, mình không biết, chẳng lẽ người khác lại biết hết à...”
Nhóm thanh niên trí thức ríu rít bàn tán, rất ồn ào.
Lúc này, người nhà họ Phó và mẹ con Chu Vân cũng nghe thấy tiếng động, đều bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Khương Du Mạn, ánh mắt Chu Vân thoáng vẻ châm chọc. Cả ngày lười biếng ở nhà thì thôi, lại còn thích làm chuyện viển vông. Lát nữa nghe kết quả, nhất định sẽ xấu hổ lắm đấy.
Nghĩ đến Khương Du Mạn mất mặt, Chu Vân cảm thấy trong lòng hả hê!
Khương Du Mạn đương nhiên chú ý tới Chu Vân, nhưng cô lười không thèm liếc mắt. Cô đang nhìn Phương Tích Văn.
Sao cô lại cứ có cảm giác ánh mắt Phương Tích Văn nhìn mình có chút ẩn chứa địch ý?
Khương Du Mạn càng thấy khó hiểu. Cô và Diêu Tư Manh dù sao cũng còn nói chuyện vài câu, chứ cô và Phương Tích Văn thì chưa từng trao đổi một lời, sao có thể có mâu thuẫn ?
Hay là ... Diêu Tư Manh đã thêm mắm dặm muối nói xấu cô trước mặt Phương Tích Văn?
Còn đừng nói, rất có thể.
Cô thu lại ánh mắt, quyết định gác lại những chuyện vặt vãnh. Lúc này, kết quả thi mới là quan trọng nhất.
Dưới ánh mắt háo hức chờ đợi của mọi người, thầy Ngô, mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng đi đến khu thanh niên trí thức.
Mẹ Diêu nhận lấy ly nước từ tay con dâu cả, bước lên hai bước đưa qua: “Đồng chí Ngô, đi đường vất vả rồi, mau uống nước đi.”
Thầy Ngô quả thực khát khô cổ, uống liền hai ngụm nước ấm, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn. Đưa ly nước trả lại, thầy nói: “Cảm ơn chị.”
Thầy là người ở đội Sau Núi, nhưng vì mấy đội gần nhau nên biết mẹ Diêu là vợ của đội trưởng. Vì vậy, thầy rất khách khí.
“Chuyện nhỏ thôi.” Mẹ Diêu xua tay, cười nói: “Đồng chí Ngô cuối cùng cũng tới! Mọi người ở đây chờ nghe tin ai đỗ mà lòng nóng như lửa đốt rồi.”
“Nếu anh không tới nữa, tôi đã cho lão đại nhà tôi chạy đến trường tiểu học Thạch Niễn Tử hỏi rồi đấy.”
Thầy Ngô có vẻ hơi ngượng: “Hôm nay trời mưa, hơn nữa lúc chấm bài cuối cùng chúng tôi có chút tranh luận về điểm số, phải bàn bạc một lúc nên mới bị chậm trễ ạ.”
Có tranh luận ư?
Mẹ Diêu nghe xong, vội vàng hỏi: “Thế rốt cuộc là ai đỗ vậy?”
Đây mới là vấn đề chính.
Những người khác đều dựng tai lên nghe ngóng. Phó Hải Đường càng vội vàng tiến sát đến bên cạnh thầy Ngô, sợ mình nghe nhầm.
“Cái này còn phải hỏi sao?”
Chu Vân cười khẩy nói chen vào : “Chắc chắn là Tư Manh rồi! Tư Manh thông minh như thế, lần này nhất định là cô ấy, không trượt đi đâu được.”
Mẹ Diêu nghe xong trong lòng cực kỳ thoải mái, không khỏi liếc Chu Vân một cái, mặt cười tươi như hoa: “Vẫn phải đợi đồng chí Ngô nói ra chứ.”
Những thanh niên trí thức khác ít nhiều đều thấy khó chịu. Hai ngày nay, cả thôn ai cũng nói Diêu Tư Manh đỗ giáo viên, khiến họ cảm thấy có chút không thoải mái, mọi người đều là người đi thi, ai cũng đã nỗ lực, vậy mà người trong thôn lại làm như danh ngạch này đã đ.á.n.h dấu tên Diêu Tư Mạnh vậy.
Chu Vân còn chẳng biết mấy lời mình vừa nói đã khiến bao nhiêu người trong sân tức đỏ mặt, vẫn cứ đắc chí, tự thấy mình được "phu nhân" của đại đội trưởng ưu ái.
Cô ta quay sang nhìn mẹ Diêu, cười nịnh:
“Thím, thím khiêm tốn cái gì chứ? Trong đại đội ta ai mà chẳng biết Tư Manh nhà thím có bản lĩnh, sau này thím chỉ việc ngồi chờ hưởng phúc thôi!”
Chu Vân là hạng người như thế, thường ngày nói chuyện chướng tai, có thể khiến người khác tức đến nghiến răng, nhưng nếu đã muốn lấy lòng ai, thì mồm miệng lại dẻo quẹo, nói sao cũng khiến người ta thấy vừa tai.
Mẹ Diêu nghe vậy, trong lòng liền nở hoa, càng nhìn Chu Vân càng thấy thuận mắt.
Chỉ là, trên mặt đám thanh niên trí thức xung quanh, nụ cười vốn gượng gạo giờ đã hoàn toàn cứng đờ lại.