Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 76

 
“Làm sao mà giống nhau được, mẹ?” Diêu Tư Manh bực bội ra mặt, “Mẹ, mẹ ra ngoài đi. Con muốn yên tĩnh một lát.”

Từ khi trọng sinh tới đây, cô ta đã vạch sẵn kế hoạch là phải thi đậu giáo viên trường Thạch Niễn Tử, thậm chí những bước đi sau đó cũng đã tính toán đâu ra đấy. Thế mà giờ đây ...

Sau này phải đi con đường nào, cô ta cần phải suy tính thật kỹ lại từ đầu.

Mẹ Diêu thấy Diêu Tư Manh tâm trạng không tốt, chỉ đành lo lắng đi ra ngoài.

Vừa ra tới sân, thấy Diêu An Quốc đang cầm cuốc muốn ra cửa, bà ta có vẻ không vui: “Con gái đang nằm bẹp trên giường, không ăn không uống, không cần làm việc, cũng không có việc gì, ông cầm cuốc làm gì? Ông làm cha mà không vào an ủi con gái một câu à?”

Diêu An Quốc còn chưa kịp nói gì, con dâu cả nhà họ Diêu đã hừ lạnh một tiếng.

“Mẹ, trước kia cô út nói chắc chắn sẽ thi đậu giáo viên, kết quả giờ thì sao? Giáo viên cũng chẳng thấy đâu.”

“Mấy anh chị dâu chúng con còn chưa nói gì, bây giờ cô ấy lại còn nằm lỳ trong phòng.”

Vừa nói, cô ta vừa liếc mắt với con dâu thứ hai nhà họ Diêu. Hai chị em dâu vì chuyện cô em chồng mà đồng lòng chưa từng có.

Con dâu thứ hai nhà họ Diêu cũng tiếp lời: “Mẹ, sau này mẹ cứ để cô út an tâm đi làm đồng đi. Đừng có lăn lộn những chuyện không đâu nữa.”

Trước đây họ đã nói rồi, cô út chỉ có văn hóa sơ trung, làm sao có thể so được với mấy thanh niên trí thức văn hóa cao trung ?

Diêu An Quốc nghe hai cô con dâu nói mát, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì: “Tư Manh yên lành đi thi giáo viên làm gì? Không nói đến con dâu nhà họ Phó, trong đội mình có biết bao nhiêu thanh niên trí thức văn hóa cao trung, danh ngạch kia đến lượt nó sao ?”

Mẹ Diêu nghe vậy liền bất mãn: “Đó là ông không biết! Con gái mình thi được hạng nhì đấy! Để tôi nói, con dâu nhà họ Phó kia cũng thật là quá đáng, uổng công trước đây con gái mình còn cứu cô ta một mạng!”

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu mặt lạnh tanh từ trong nhà bước ra, thẳng thừng đáp trả: “Mẹ, mẹ nói thế là có ý gì?”

“Đó là Tư Manh tự mình không thi đậu, bản lĩnh không bằng cũng trách người ta à?”

Mẹ Diêu bị nhiều người oán trách như vậy, trong lòng uất nghẹn muốn c.h.ế.t, lại càng xót xa cho cô con gái.

Bà ta cố lý lẽ: “Cô ta thi đậu hay không thì có liên quan gì đến tôi. Quan trọng là thành phần của cô ta không được! Việc gì phải tranh giành với người trong đội mình?”

Mẹ Diêu hùng hồn: “Còn các cô ? Người nhà mà không bênh nhau, không nhìn Manh Manh tức đến ngất đi rồi sao ? Một đứa lại một đứa chỉ biết nói giúp người ngoài. Đúng là đồ vong ân bội nghĩa !”

Phòng ốc ngày xưa đâu có cách âm tốt. Những lời họ nói ngoài sân, Diêu Tư Manh ở trong phòng đều nghe thấy rõ mồn một.

Ánh mắt vốn còn chút mơ màng của cô ta, bỗng nhiên sáng rực lên.

Đúng rồi!

Kiếp trước Khương Du Mạn không hề đến đội Thạch Xay Đá. Sao mình lại quên mất chi tiết quan trọng này cơ chứ?

Cả nhà họ Phó là người bị điều động về nông thôn để cải tạo. Xét về thành phần, làm sao có thể đến lượt cô ta đi làm giáo viên? Chẳng qua là vì nhà họ có quan hệ nên mới được sống tử tế ở điểm thanh niên trí thức như vậy thôi.

Thật sự xét kỹ thành phần, đó chính là thành phần xấu!

Tuyệt đối không có nơi nào lại để một người thành phần xấu đi làm việc ở trường học! Hiện tại chỉ cần đi tố giác một chút chẳng phải là được rồi ?!

Cô ta là người hạng nhì. Chỉ cần kéo Khương Du Mạn xuống, công việc đó chắc chắn sẽ thuộc về cô ta!

Nghĩ đến đây, Diêu Tư Manh lập tức lại cảm thấy khắp người tràn đầy sức lực.

Cô ta chỉ đang tranh thủ lợi ích chính đáng của bản thân thôi. Chuyện này cho dù không có cô ta, thì cũng sẽ có người khác tố giác mà thôi!

Cô ta không sai. Muốn trách, thì chỉ trách Khương Du Mạn là vợ của Phó Cảnh Thần, là con dâu nhà họ Phó!

Diêu Tư Manh không phải là người ngu. Cô ta hiểu rõ, không thể đường đường chính chính đến trường tiểu học Thạch Niễn Tử để tố giác.

Nếu làm thế, người khác sẽ nghĩ về cô ta như thế nào?

Nói trắng ra là, công việc giáo viên tiểu học này vốn dĩ phải thuộc về cô ta. Khương Du Mạn nhiều nhất chỉ là chặn ngang một chân mà thôi. Nhưng cô ta không thể vì chuyện này mà làm hỏng thanh danh của mình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Diêu Tư Manh trầm xuống, bắt đầu cân nhắc xem nên làm cách nào để lấy lại công việc này.

Buổi chiều, trời quang mây tạnh sau cơn mưa. Lại đến giờ đi làm đồng.

Con dâu cả nhà họ Diêu cả cầm chiếc cốc từ trong nhà đi ra, nhìn cánh cửa phòng cô em chồng đóng im ỉm, một cơn bực dọc tức khắc nghẹn lại nơi cổ họng.

“Cạch! Cạch! Cạch!” Cô ta sải vài bước đến trước cửa phòng Diêu Tư Manh, gõ cửa ầm ĩ.

Âm thanh lớn bất thường khiến tất cả mọi người trong nhà đều bị kéo ra.

Mẹ Diêu phản ứng nhanh nhất, gắt gỏng: “Vợ lão đại, cô làm cái trò gì thế?”

“Mẹ, cô út quên giờ đi làm đồng rồi. Con nhắc nhở cô ấy.” Con dâu cả nhà họ Diêu cả đáp.

Mẹ Diêu khó chịu: “Nó nghỉ ngơi một buổi chiều thì có làm sao? Dù sao cũng là em chồng cô, cô lại không dung được cả nó sao?”

Sáng nay Manh Manh bị tức đến ngất, buổi chiều nghỉ ngơi một chút thì có gì sai? Vợ lão đại trước đây đâu có như thế này, sao giờ lại càng ngày càng kỳ quái.

 

Bình Luận (0)
Comment