“Mẹ, lời mẹ nói không đúng rồi.”
Con dâu thứ hai nhà họ Diêu đứng cạnh nói vào: “Chúng con dù có ốm, nhịn được đều phải cố nhịn đi làm đồng. Cô út cũng đâu có chỗ nào không khỏe. Thầy lang cũng bảo không sao rồi, làm sao phải nghỉ nữa ?”
“Lúc trước là cô ấy muốn thi giáo viên. Bây giờ kết quả cũng có rồi, không thi đậu, càng phải đi làm đồng kiếm công điểm đổi khẩu phần chứ.”
Tính tình cô ta không nóng nảy như chị dâu cả. Hai người một người đóng vai "mặt đen" một người đóng "mặt trắng", khiến mẹ Diêu tức đến không nói nên lời.
Bà ta không khỏi nhìn về phía hai đứa con trai.
Diêu Chấn Bắc và Diêu Chấn Đông cúi đầu ngay lập tức, không dám nhìn thẳng mẹ.
Trong lòng họ cũng chẳng thoải mái gì.
Trước đây hai anh em không cảm thấy có gì. Dù sao trong nhà có cha và ba anh em họ là lao động chính, có vợ lo liệu việc nhà, cưng chiều cô em út một chút cũng chẳng sao. Kể từ khi lão tam phân gia, nhìn cuộc sống của hai vợ chồng nó, rồi lại nghe vợ mình thổi gió bên tai cả ngày, trong lòng họ cũng sinh bất mãn.
Chỉ là dù sao cũng là em gái ruột, không tiện nói thẳng.
Vừa thấy hai con trai như vậy, mẹ Diêu tức giận: “Quả nhiên là lấy vợ quên mẹ! Có vợ rồi, mẹ và em gái các con cũng bỏ mặc...”
“Kẽo kẹt ——”
Đúng lúc này, Diêu Tư Manh mở cửa phòng bước ra.
Cô ta nhìn hai người chị dâu với ánh mắt rất đỗi bình thản.
Cô ta căn bản không hề ngủ trong phòng, đương nhiên có thể nghe rõ ràng những lời nói ngoài sân.
Chị dâu cả nói: “Cô út, cô ra đây vừa đúng lúc. Chị dâu thấy cô lâu lắm không đi làm đồng, cố ý đến nhắc nhở cô đấy.”
“Chị dâu cả, chừng nào chị có lòng tốt như vậy với những chuyện khác thì tốt biết mấy.”
Diêu Tư Manh nhàn nhạt nói xong, tiếp tục mở lời: “Hôm nay tôi còn có việc chính sự, nên sẽ không đi làm đồng đâu.”
Câu này như đ.â.m vào tổ ong vò vẽ. Chị dâu cả lập tức bật cười vì tức: “Cô út, cô có việc chính sự gì cơ chứ? Trước cô nói cô muốn thi giáo viên, này không phải là trượt rồi sao?”
Diêu Tư Manh mỉa mai cô ta , chị dâu cả cũng không phải dạng vừa, không chút khách khí mà chọc thẳng vào nỗi đau của Diêu Tư Manh.
Đổi lại là buổi sáng, nghe xong những lời đó, Diêu Tư Manh dù không bị tức đến ngất đi, thì ít nhất sắc mặt cũng phải đại biến.
Nhưng kể từ khi nghĩ được cách giải quyết, tâm trạng cô ta đã vô cùng ổn định.
Ai nói cô ta không thi đậu?
Đương nhiên, cho dù trong lòng phản bác, Diêu Tư Manh cũng không dại gì mà nói chuyện này cho chị dâu cả nghe. Cô ta biết rất rõ tính nết của người chị dâu này, miệng không giữ được cửa.
Nếu để chị ta biết, quay lưng đi không chừng lại đem chuyện này kể lể khắp xóm. Cô ta còn muốn giữ lấy thanh danh của mình!
Cô ta nhìn quanh một lượt rồi nói: “Nói tóm lại, tôi có việc riêng cần làm, ngày mai sẽ đi làm đồng.”
Nhân lúc hôm nay mọi người đều đã ra đồng làm công , cô có thể đi đường vòng ra trường học.
Còn về lời hứa ra đồng làm việc, cùng lắm cũng chỉ được vài bữa.
Chờ chuyện tố cáo được giải quyết xong xuôi, chính là lúc cô ta có thể chính thức vào chỗ. Chỉ cần có giấy thông báo tới, cô ta muốn ở nhà nghỉ ngơi bao lâu thì nghỉ ngơi bao lâu, ai dám nói gì ?
Đến lúc đó, cô ta muốn xem mấy người chị dâu này còn có thể nói gì ?
Diêu Tư Manh nghĩ đến đó, sắc mặt bình tĩnh hơn, thậm chí hơi hất nhẹ cằm lên đầy vẻ cao ngạo.
Hai chị em dâu nhà họ Diêu liếc nhìn nhau, đều thấy lạ.
Sáng nay cô em chồng này còn giận đến c.h.ế.t ngất, sao buổi chiều đã bình thường như thường được rồi?
Không thích hợp ! Thật sự là không thích hợp !
“Thôi được, nó muốn ở nhà nghỉ nửa buổi, cứ để nó ở.”
Không đợi hai người nghĩ ra nguyên do gì, Diêu An Quốc trầm giọng lên tiếng.
Nói rồi, ông nhìn về phía Diêu Tư Manh, “Nhưng ngày mai con nhất định phải ra đồng.”
Khoảng thời gian này, hai đứa con trai và con dâu bất mãn, Diêu An Quốc đều thấy rõ.
Nếu cứ tiếp diễn thế này, ông lo hai đứa con này cũng sẽ đòi chia phân gia như nhà lão tam.
Diêu An Quốc tuy thương con gái, nhưng làm đội trưởng nhiều năm như vậy, ông vẫn lý trí hơn một chút.
Ông đã lớn tuổi, nếu vì đứa con gái này mà khiến gia đình ly tán, lúc về già biết phải làm sao?
Cho nên, lần này là thiên vị cuối cùng ông dành cho Diêu Tư Manh.
Nếu con gái cưng hết ngày hôm nay mà vẫn cứ ở nhà, toan tính những chuyện đâu đâu, ông sẽ không dung túng vô điều kiện nữa.
“Dạ.” Diêu Tư Manh thất thần đáp lời, trong đầu cô ta lúc này chỉ toàn là chuyện tố cáo.
Cô ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nghiêm nghị của cha.
Hai nhà anh chị thì nhìn ra được sự bất thường trong lời nói của ba, nhưng họ vẫn rất khó chịu.
Lúc ra đồng, ai nấy đều mặt nặng mày nhẹ.
Những người dân trong thôn nghe tin Diêu Tư Manh không thi đậu, thấy cả nhà mặt ủ mày rũ, cũng không dám hỏi han gì .
Nhưng nhìn thấy thần sắc của họ, ai cũng đoán được chắc chắn nhà này đang cãi cọ.
Đứng xa, họ lại rỉ tai nhau:
“Mấy người xem, người nhà đội trưởng hôm nay ai nấy mặt mày sầu não, tâm trạng chắc chắn không tốt rồi.”
“Tốt sao được? Trước vì muốn con gái cưng đi thi làm cô giáo mà không cần nó ra đồng, giờ thì lại trượt rồi.”
“Đúng đó, nói đến đây, cái cô con dâu lười biếng nhà họ Phó cũng khá thật, người ta cứ ở nhà đi ra đi vào thôi mà vẫn thi đậu, còn khá hơn mấy cô cậu thanh niên tri thức kia nữa chứ!”
“...”