Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 78

 
Cứ hễ nói đến chuyện làm giáo viên trường tiểu học Thạch Niễn Tử, dân làng lại nhất định phải nhắc đến Khương Du Mạn và Diêu Tư Manh.

Có điều, danh tiếng của hai người hoàn toàn trái ngược.

Nói Khương Du Mạn thì khen ngợi, mà nhắc Diêu Tư Manh thì lại lắc đầu ngán ngẩm.

Trước đây, mọi người cảm thấy con gái cưng của đội trưởng trước tốt, giờ lại thấy cô ta chẳng chịu yên phận, không biết tự lượng sức mình, cũng chẳng chịu ra đồng làm việc, là một kẻ lười biếng.

Còn cái cô vợ lười biếng nhà họ Phó kia, hóa ra lại là người làm việc lớn ! Thảo nào cả nhà cưng chiều cô ấy như vậy!

Những chuyện dân làng bàn tán xôn xao, Diêu Tư Manh đang ở nhà nghỉ ngơi đương nhiên không hề hay biết.

Cô ta ngồi trong phòng viết xong lá đơn tố cáo, thấy trong sân không có ai, liền vội vàng chuồn ra cửa, ngó nghiêng khắp nơi, rồi mới đi theo đường nhỏ ra ngoài.

Trong lúc vô cùng hồi hộp, cô ta hoàn toàn không để ý rằng chị dâu thứ ba của mình cũng không đi làm đồng mà đang ở nhà nghỉ ngơi, trùng hợp là cô ấy lại đang đứng ở bên cửa sổ.

Cửa sổ phòng họ lại đối diện thẳng với con đường nhỏ đó.

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu nhìn theo bóng lưng Diêu Tư Manh rời đi, bản năng mách bảo có điều gì đó không ổn, bèn nhíu mày.

Diêu Tư Manh không phải muốn ở nhà nghỉ ngơi sao? Giờ này ra cửa làm gì?

Lại còn lén lút đi đường nhỏ nữa! Vừa nhìn đã thấy không bình thường !

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu để ý thấy, lúc qua nhà họ Phó để đan len thì kể chuyện này cho Khương Du Mạn nghe.

“... Em không biết đó, cha mẹ chồng chị hết lòng chiều Diêu Tư Manh, chị thấy hai nhà anh chị cả, anh chị hai cũng khó chịu lắm.”

Cuối cùng, con dâu thứ ba nhà họ Diêu bổ sung thêm: “Đang êm đẹp, nó bảo ở nhà nghỉ ngơi cũng đồng ý, vậy mà người bảo nghỉ ngơi lại chẳng biết chạy ra ngoài làm gì.”

Mặc dù cô ấy không ưa cô em chồng này, cũng vui khi thấy cô ấy bị chê cười, nhưng lúc này cũng cảm thấy cô ta có phần quá đáng .

Người chả ốm đau bệnh tật gì, còn thời gian ra ngoài đi lung tung, sao không ra đồng làm việc, từng này tuổi còn để cha mẹ già và anh chị đã có gia đình phải nuôi mình ?

Hôm nay chị dâu hai có câu nói rất đúng, họ dù họ có chỗ nào không khỏe, cũng đều phải nhịn xuống mà làm việc.

Hiện tại, cô ấy hiện tại không đi, chẳng qua là bởi vì ngày sinh gần, có thể sinh bất cứ lúc nào. Chờ sau này hết cữ, cô ấy vẫn phải làm việc như thường.

“Cô ấy đi đường nhỏ à?” Khương Du Mạn nắm được điểm mấu chốt trong lời con dâu thứ ba nhà họ Diêu.

“Đúng vậy.”

Nghe vậy, Khương Du Mạn càng thắc mắc.

Đi đường nhỏ, chẳng lẽ là lên núi sau ?

Trong nguyên tác, nữ chính đã bán kha khá đồ ở núi sau, không phải là không có khả năng này.

Nhưng mà, lên núi sau cần gì phải lén lút ?

Nghĩ mãi không ra, cô đơn giản là không nghĩ nữa.

Dù sao Phó Cảnh Thần đã hứa với cô, ngày mai sẽ dẫn cô lên núi sau.

Khương Du Mạn còn rất mong chờ.

Lấy lại tinh thần, cô thấy vẻ mặt của con dâu thứ ba nhà họ Diêu có phần mệt mỏi, không khỏi quan tâm hỏi : “Gần đây cơ thể chị có quá khó chịu không, em thấy sắc mặt chị không tốt lắm.”

“Ôi, ai bảo không phải đâu?”

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu thở dài, “Hai hôm nay chị không ngủ được, trời chưa sáng đã tỉnh, cảm thấy cả người đều khó chịu.”

Sắp đến ngày sinh nở, bụng cô ấy to, buổi tối trằn trọc không ngủ yên, thiếu ngủ, sắc mặt làm sao tốt được?

Khương Du Mạn nghe mà hoảng hồn, khó chịu đến mức đó sao? Cô cũng sắp đến lúc rồi.

Quả nhiên, chẳng có ai lại không sợ hãi việc sinh con !

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu như thể nhìn thấu suy nghĩ của Khương Du Mạn, “Cũng chỉ có nửa tháng cuối này thôi, em xem, hiện giờ em không phải rất ổn sao?”

Khương Du Mạn chẳng được an ủi chút nào, dù chỉ nửa tháng thôi, cũng đủ khiến cô sợ hãi.

Có điều, con dâu thứ ba nhà họ Diêu sắp sinh rồi, cô không muốn cô ấy còn lo lắng cho cả mình, nên chỉ cười cười rồi nói: “Cũng phải.”

Cô là người đã xem qua nguyên tác, biết đại khái thời gian đứa bé trong bụng con dâu thứ ba nhà họ Diêu chào đời.

Trong nguyên tác, Diêu Tư Manh thi đậu làm giáo viên được vài ngày, thì chị dâu ba của cô ta mới sinh.

Cụ thể là ngày nào thì không rõ, tình tiết này chủ yếu là để làm tạo tiền đề cho viêch Diêu Chấn Giang muốn kiếm đồ tẩm bổ cho vợ, sau đó đi theo em gái vào rừng, gặp được một món đồ quý ...

Hôm nay mới có kết quả thi, chắc là còn phải vài ngày nữa .

Hai người nói qua vài câu về kinh nghiệm nuôi dạy con cái, rồi con dâu thứ ba nhà họ Diêu thu dọn đồ đạc ra về.

Trong nhà còn thừa thức ăn trưa, nên Khương Du Mạn cũng không nấu thêm, chỉ hâm nóng cơm chờ người nhà về.

Ớt cay trồng trong không gian của cô đã nở hoa, xem ra chỉ khoảng hai hôm nữa là có thể làm tương ớt được rồi.

Khương Du Mạn không thích ăn cay lắm, nhưng Phó Cảnh Thần thì không cay không vui, thế nên lúc ở công xã, cô đã theo bản năng mua hạt giống ớt cay...

Đến giờ tan làm, mọi người lần lượt trở về.

Khương Du Mạn nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, chờ mãi, chờ mãi mà không thấy người nhà mình đâu, không khỏi tò mò đi ra cửa.

Nhóm thanh niên tri thức đang bận rộn trong sân thấy cô, sắc mặt đều có chút mất tự nhiên, vô thức quay đi.

Sau kỳ thi này, ấn tượng của họ về Khương Du Mạn đã thay đổi ít nhiều.

Nhưng cũng chẳng giao tiếp gì nhiều, đột nhiên chào hỏi cũng thấy hơi cố tình.

 

Bình Luận (0)
Comment