Khương Du Mạn không để ý đến sự thay đổi thần sắc của họ, lúc này cô cuối cùng cũng thấy Phó Cảnh Thần và mọi người.
Phó Cảnh Thần bước vào sân, liền thấy Khương Du Mạn đứng ở cửa, sau lưng ánh lên vệt sáng ấm áp.
Anh bước nhanh tới, nói khẽ: “Em chờ lâu chưa?”
“Không lâu.”
Khương Du Mạn nói, ánh mắt không nhịn được nhìn vào n.g.ự.c anh.
Vừa nãy đứng xa, cô đã cảm thấy anh đang ôm thứ gì đó, giờ đến gần, cô mới thấy áo anh phồng lên, quả nhiên là đang bọc đồ vật.
“Anh đang ôm gì thế ?” Cô có chút nghi hoặc hỏi.
“Vào nhà rồi nói.” Phó Cảnh Thần khẽ cười, trong đáy mắt như còn mang theo cả ôn nhu cùng lưu luyến mà chính anh cũng chưa nhận ra.
Khương Du Mạn vội vàng đi theo vào nhà.
Vợ chồng Phó Vọng Sơn và Phó Hải Đường cũng đi theo vào, mấy người chẳng khác gì nhau, áo đều hơi phồng lên.
Vừa vào cửa, họ liền đặt tất cả đồ vật lên bàn.
Khương Du Mạn lúc này mới thấy, thứ họ mang về chính là những quả táo dại màu hồng xen lẫn xanh, mỗi người mang một đống lớn.
“Cái này từ đâu ra thế ?” Cô trợn tròn mắt.
Phó Hải Đường phồng má nói: “Còn có thể từ đâu ? Hôm nay chỗ làm việc ở trên núi, sau lưng có cây táo dại, bọn em hái về cho chị đấy.”
Thời buổi này trẻ con không có đồ ăn vặt, trong thôn chỗ nào có cây ăn quả bọn nhỏ đều biết rất rõ. Cây táo kia có lẽ mới ra quả năm nay, lại mọc ở chỗ khuất, nên bọn nhỏ chưa phát hiện ra.
Mẹ Phó nói: “Thứ này ăn rất tốt, bổ máu.”
Thời này cây ăn quả đều là hoang dã, không có phun t.h.u.ố.c trừ sâu, Khương Du Mạn cầm lấy một quả, xoa xoa bằng tay rồi c.ắ.n luôn.
Nhấm nháp thấy giòn tan, vị chua ngọt tự nhiên.
“Ngon quá, ba, mẹ, Hải Đường, con cảm ơn mọi người.” Cô cười lên, đôi mắt cong cong, gương mặt hiền lành vô hại, khiến người ta nhịn không được muốn đối xử tốt với cô.
“Không có gì đâu, đều là do Cảnh Thần phát hiện ra, chúng ta còn không bằng Cảnh Thần chu đáo đâu.” Mẹ Phó cười, tranh thủ đẩy mạnh khen con trai một chút trước mặt con dâu.
Bà biết tính con trai mình, chỉ làm mà ít nói, có điều có chuyện mà không nói ra, người khác làm sao biết được, đặc biệt là chuyện tốt như vậy.
Nghe vậy, Khương Du Mạn cảm thấy trong lòng mình thật ấm áp, cười nhìn Phó Cảnh Thần một cái.
Thảo nào cả nhà hôm nay về muộn thế, hóa ra là chờ mọi người đi hết, rồi lén hái táo mang về.
Ôi, một người chồng và một gia đình chồng tốt như vậy, mà nguyên chủ còn không muốn, cũng may là để cô gặp được.
Tuy không phải đào ngàn năm, nhưng cô lại cảm thấy lòng mình thật ấm cũng thật nóng.
Chờ lo xong xuôi mọi việc, cô cùng Phó Cảnh Thần lên giường nghỉ ngơi.
Cô dựa sát vào lòng Phó Cảnh Thần, hai người ôm nhau rất gần.
Cô nũng nịu nói: “Táo dại ăn ngon thật đấy, không phải vì bản thân nó ngon, mà là do anh và mọi người mang về, nên nó mới ngon như vậy.”
Phó Cảnh Thần chỉ cảm thấy vợ mình mềm mại như nước, cơ thể mềm mại, giọng nói cũng ngọt ngào.
Anh thích cô chủ động lại gần mình.
Lòng bàn tay anh khẽ v**t v* vòng eo cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Vợ, đêm nay ... được không ?”
Giọng nói như có điện, khiến tai Khương Du Mạn cũng tê tê dại dại.
Nghĩ nghĩ, cô định gật đầu.
Kết quả là Khương Du Mạn còn chưa kịp gật đầu đồng ý, thì đã nghe thấy một trận ầm ĩ náo loạn ngoài sân.
Tiếng động hình như vọng ra từ phía nhà Diêu tam, có tiếng khóc, tiếng kêu, cả đàn ông lẫn đàn bà, hỗn độn vô cùng. Thỉnh thoảng, cô còn nghe loáng thoáng được mấy chữ như: “Mau sinh!”, “Máu nhiều lắm!”…
Ánh mắt vốn hơi mơ màng của Khương Du Mạn lập tức tỉnh táo lại.
Nhà họ Diêu chỉ có con dâu thứ ba đang mang thai. Nhưng cô ấy chẳng phải còn phải mấy ngày nữa mới đến kỳ sinh nở sao? Hay là có chuyện gì rồi? Sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại đột ngột chuyển dạ?
Cô đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập:
Phó Cảnh Thần mở cửa, quả nhiên người đứng ngoài là Diêu Chấn Giang.
“Có chuyện gì thế?” Phó Cảnh Thần nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột, toát mồ hôi của hắn, liền cất tiếng hỏi.
Diêu Chấn Giang đáp nhanh: “Thần ca! Vợ tôi nửa đêm trở dạ muốn sinh rồi. Ba tôi chiều nay vào công xã họp, vẫn chưa về.”
Hắn nói tiếp, giọng càng lúc càng gấp: “Bà mụ đỡ đẻ ở đội Thạch Cối Xay bị ngã gãy chân mấy hôm trước rồi, phải có người khiêng cáng mới đưa về đây được.”
Ít nhất phải cần bốn người khỏe mạnh mới có thể khiêng bà mụ đặt trên cáng tre mang về, nhưng hiện tại nhà họ Diêu không gom đủ đàn ông. Bất đắc dĩ, Diêu Chấn Giang đành phải chạy sang tìm Phó Cảnh Thần. Hắn không phải không có anh em khác, nhưng họ đều ở xa, vả lại chuyện sinh nở gấp thế này, thì càng gần càng tốt.
Đó là chuyện liên quan đến hai mạng người !
“Được.” Phó Cảnh Thần hiểu ý, gật đầu dứt khoát: “Tôi sẽ qua ngay.”
“Thần ca, làm phiền anh quá!” Diêu Chấn Giang là một người đàn ông to lớn mà hốc mắt cũng đã đỏ hoe.
“Không cần khách sáo như thế.”
Hai người nói thêm vài câu, Diêu Chấn Giang liền vội vã quay về. Phó Cảnh Thần vào nhà, vơ lấy chiếc áo khoác bộ đội treo trên móc.
“Con dâu thứ ba nhà họ Diêu trở dạ rồi ư?” Lúc anh mặc áo, Khương Du Mạn nằm trên giường hỏi.
“Ừ.”
Khi nói chuyện, anh thấy mái tóc dài đen nhánh như rong biển của Khương Du Mạn xõa tung trên gối, dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp và tinh tế. Phó Cảnh Thần không kìm được, đưa tay v**t v* mái tóc ấy.
“Anh đi một lát, em cứ ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”
Khương Du Mạn gật đầu: “Vâng, anh đi cẩn thận.”
Cô nhìn Phó Cảnh Thần khép cửa lại. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, nhưng đầu óc Khương Du Mạn lại căng thẳng như có một sợi dây đang giăng ngang, không thể nào tĩnh tâm. Cô không có chút buồn ngủ nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến con dâu thứ ba nhà họ Diêu sinh sớm hơn dự kiến mấy ngày. Mặc dù sự chênh lệch mấy ngày không đáng kể với một đứa trẻ đủ tháng, nhưng việc sinh sớm bất thường thế này chắc chắn là có ngoại ý!
Nhưng lúc này cô quả thực không tiện chạy sang Diêu gia hỏi tỉ mỉ. Thôi thì cứ đợi con dâu thứ ba nhà họ Diêu xong rồi hỏi thăm sau vậy.