Bên nhà họ Diêu.
Mặc dù đã nửa đêm, nhưng mọi người đều đang túc trực ở gian nhà chính.
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu mồ hôi đầm đìa nằm trên giường, đau đến mức mặt mũi trắng bệch. Mẹ Diêu cùng hai người con dâu khác thì vội vàng xoay sở đủ thứ: nào là nấu nước nóng, nào là lau mồ hôi cho sản phụ.
Ở trong bếp, chị dâu cả đang nhóm lửa nhìn sang chị dâu thứ hai, không kìm được lên tiếng: “Em nói xem, sao bọn đàn ông đi lâu thế nhỉ ? Vợ lão tam đã đau lâu lắm rồi.”
Chị dâu Hai múc nước ấm nóng hổi từ trong nồi ra: “Chắc sắp về thôi. Lần này thật sự là…”
Nói đến đây, hai người liếc nhau một cái đầy ẩn ý, rồi theo bản năng nhìn về phía Diêu Tư Manh đang ngồi một mình trong nhà chính.
Cả nhà đang tất bật như thế, mà Diêu Tư Manh lại chỉ ngồi im thừ người ra đó.
Hai chị em dâu bĩu môi, định mở miệng nói gì đó thì bên ngoài đã truyền đến tiếng trò chuyện của mấy người đàn ông. Họ nhìn ra ngoài, quả nhiên là những người vừa đi đã trở về.
Chị dâu cả vội vàng mang bát nước trứng gà vừa nấu xong ra, đưa cho mấy người đàn ông và bà mụ lót dạ.
Bà mụ uống liền hai ngụm hết sạch, rồi được dìu vào phòng.
Diêu Chấn Giang muốn đi theo vào, nhưng bà mụ phất tay xua: “Đi đi đi! Phụ nữ đẻ đái có gì mà xem? Đừng có ở đây mà vướng chân vướng tay!” Đàn ông vào chỉ tổ lóng ngóng làm chậm trễ mọi việc.
Quay đầu lại, bà nhìn mẹ Diêu: “Thím à, thím cùng hai cô con dâu vào phụ đi, mấy cậu con trai đừng vào nữa.” Đây là vì chân bà bị ngã, chứ bình thường một mình bà là đủ.
“Được.”
Mẹ Diêu gọi con dâu cả, thấy trong nhà chính vẫn đứng đầy đàn ông, còn Diêu Tư Manh đang đứng cạnh đó với vẻ mặt đầy tự trách, liền nói thêm: “Manh Manh, con theo mẹ vào phụ một tay luôn.”
Diêu Tư Manh nhìn lại, vừa định mở lời đồng ý.
Thì Diêu Chấn Giang, người vừa nãy còn vô cùng hoảng loạn, lập tức nổi giận đùng đùng: “Không được!”
Khi nói, ánh mắt hắn như lưỡi d.a.o sắc lạnh phóng tới: “Ai cho cô ta vào! Nếu không phải vì cô ta, vợ con đã không trở dạ vào nửa đêm như thế này!”
Hai chân Diêu Tư Manh đứng sững tại chỗ. Cô ta vừa đau khổ vừa tự trách. Đâu phải cô ta cố ý? Nhưng mà… ai bảo chị ba lại làm cái chuyện kia chứ? Thật ra xét cho cùng, vẫn là chị ba sai trước! Cô ta chỉ là lỡ tay thôi mà.
Sao anh ba lại nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy chứ?
“Lão tam! Có bao nhiêu người ở đây, con làm gì thế hả?”
Mẹ Diêu nhíu mày, vội vàng nhìn Diêu Tư Manh và nói: “Manh Manh, con cứ ở bên ngoài chờ. Đừng nghe anh ba con nói, nó đang hoảng loạn nên nói lầm bậy đó!”
Nói rồi, bà ta vội vã đi vào hỗ trợ.
Diêu Tư Manh do dự một lúc, rồi đành ngồi xuống vị trí ban đầu.
Phó Cảnh Thần vẫn ngồi yên ở nhà chính, không rời đi.
Trong phòng, tiếng rên đau đớn của con dâu thứ ba nhà họ Diêu vẫn vang lên từng hồi. Diêu Chấn Giang lo lắng đi đi lại lại trong nhà chính hai vòng, thấy Phó Cảnh Thần vẫn còn ngồi đó, liền mở miệng: “Thần ca, anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Phó Cảnh Thần nhìn hắn: “Lát nữa mọi người không phải đưa bà mụ về à?”
“Có chứ.”
Phó Cảnh Thần nói: “Tôi chờ ở đây. Cô ấy đang ngủ rồi.”
Diêu Chấn Giang sững người một lát mới hiểu ra, Phó Cảnh Thần sợ đi đi lại lại lúc nửa đêm sẽ làm kinh động đến vợ mình. Đúng là một người đàn ông thương yêu vợ!
Vừa nghĩ đến đây, hắn lại nghe thấy vợ mình đau đớn kêu lên một tiếng. Lập tức mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến, chỉ còn lại sự lo lắng đến mức toát mồ hôi hột.
Diêu Tư Manh ngồi ở chỗ cũ, đứng ngồi không yên. Không giúp được gì, cô t chỉ đành nhìn quanh quất.
Phó Cảnh Thần ngồi ở chếch đối diện, ánh mắt cô ta chỉ cần liếc qua là có thể thấy anh.
Từ góc nhìn của cô ta.
Trên mặt Phó Cảnh Thần lộ ra vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng tệ theo từng tiếng kêu đau đớn trong phòng, mơ hồ lộ ra chút nôn nóng bất an khó hiểu.
Diêu Tư Manh không rõ, Phó Cảnh Thần đang bất an vì chuyện gì…
Vì con dâu thứ ba nhà họ Diêu có sức khỏe tốt và đã đến gần ngày sinh, dù là lần đầu trở dạ nhưng cũng sinh nở khá thuận lợi.
Bà mụ bận rộn trong đó khoảng một tiếng, đứa bé liền chào đời. Đó là một cô con gái có giọng khóc to và vang dội.
Nhớ lại nguyên nhân khiến con dâu sinh non giữa đêm, mẹ Diêu cũng thấy chột dạ, nên đã đưa cho bà mụ sáu quả trứng gà và một cân bột ngô làm lễ tạ. Thường thì chỉ khi đẻ con trai, nhà chủ mới rộng rãi cho đồ tốt như vậy.
Bà mụ cười đến tít cả mắt, vui vẻ nhận lấy đồ vật và dặn dò cẩn thận những điều cần chú ý sau sinh.
Sau đó, mấy người đàn ông lại cùng nhau dùng cáng đưa bà mụ về nhà.
Lăn lộn suốt nửa đêm, mãi đến khi Phó Cảnh Thần giúp đưa người về xong, rồi quay lại nhà mình, Khương Du Mạn đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng tay chân vào nhà, cởi áo khoác, xoa hai tay cho ấm rồi mới rón rén chui vào chăn.
Khương Du Mạn dụi dụi mắt, mơ màng: “Anh về rồi à?”
Vừa nói, cô theo bản năng dịch chuyển về phía anh.
Phó Cảnh Thần lập tức vòng tay ôm cô vào lòng: “Em chưa ngủ sao?”
“Anh không ở, em hơi khó ngủ.”
Khương Du Mạn hỏi: “Thế nào rồi? Chị ấy sinh nở thuận lợi không anh?”