“Bà mụ nói là rất thuận lợi, sinh một cô con gái.”
Nhưng Phó Cảnh Thần nhớ lại những tiếng kêu đau đớn thống thiết của con dâu thứ ba nhà họ Diêu hôm nay, trong lòng không hề cảm thấy cái gọi là "thuận lợi" là thuận lợi chút nào.
“Vậy thì tốt rồi.” Khương Du Mạn nhẹ nhõm thở ra.
Cô biết thai này của con dâu thứ ba nhà họ Diêu là con gái, nhưng chủ yếu là lo lắng việc sinh sớm có gặp trắc trở gì không.
Phó Cảnh Thần im lặng một lúc lâu.
Đúng lúc Khương Du Mạn tưởng anh đã ngủ rồi, anh chợt lên tiếng:
“Vợ, mặc kệ con của chúng ta là trai hay gái, chúng ta chỉ cần một đứa thôi.”
Nghe vậy, Khương Du Mạn tỉnh táo hẳn ra: “Sao tự dưng anh lại nói thế?”
“Khổ quá.” Phó Cảnh Thần đáp.
Làm cha thì dễ, nhưng làm mẹ thì khó khăn vô vàn. Không chỉ lúc m.a.n.g t.h.a.i phải chịu khổ, mà lúc sinh nở còn như bước một chân vào cửa tử. Vợ Diêu Chấn Giang lúc sinh con đau đớn như thế, vậy mà người ta còn bảo là “thuận lợi”.
Khương Du Mạn mềm yếu lại sợ đau, trước kia anh quấn lấy cô, cô còn rên hừ hừ đòi buông tha, đến lượt cô sinh, không phải là ....
Cho nên, bọn họ chỉ cần một đứa trẻ khỏe mạnh là đủ rồi.
Khương Du Mạn quả thực cũng chỉ muốn có một đứa con này, nhưng cô vẫn không nhịn được chọc ghẹo: “Sao anh có thể chắc chắn là sau này em sẽ không mang bầu nữa?”
Một người nam nhân như Phó Cảnh Thần, nếu cả hai vợ chồng đều khỏe mạnh, thì chuyện dính bầu rất dễ dàng mà?
“Sau này anh sẽ không để lại bên trong nữa.” Phó Cảnh Thần trả lời dứt khoát.
Khương Du Mạn có chút cạn lời: “Anh bớt lại vài lần không phải là được sao?”
“Sao có thể ?"
"Vợ à, em nỡ lòng nào?”
“……”
Nhận ra nếu cứ tiếp tục nói chuyện, chủ đề lại sắp chuyển thành “chuyện giới hạn độ tuổi” mất rồi, Khương Du Mạn vội vàng giả vờ ngáp một cái thật to:
“Em buồn ngủ quá. Hôm nay anh cũng mệt mỏi nửa đêm rồi, ngủ nhanh thôi.”
Phó Cảnh Thần biết đã thực sự khuya, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vì ngủ muộn, hôm sau Khương Du Mạn thức dậy thì mặt trời đã chiếu xiên qua cửa sổ.
Trong nhà không có ai, trên bàn vẫn còn để phần cơm có trứng gà luộc. Khương Du Mạn ăn xong, cầm theo chút quà nhỏ đi sang nhà Diêu Chấn Giang.
Diêu Chấn Giang đang ngồi ở cửa giặt tã vải, thấy cô đến liền lập tức đứng dậy chào hỏi khách sáo: “Chị dâu, sao chị lại sang đây?”
Hắn thực sự kính trọng Phó Cảnh Thần, cũng biết Phó Cảnh Thần cưng chiều cô vợ này như tròng mắt, hơn nữa, Khương Du Mạn còn có mối quan hệ tốt với vợ hắn, cho nên xưng hô cũng thêm phần kính trọng
“Em nghe nói, tối qua chị đã sinh rồi, nên muốn sang thăm.”
Khương Du Mạn cảm thấy cách xưng hô của họ hơi khó xử, mỗi người xưng hô một kiểu. May mắn là Diêu Chấn Giang dường như cũng nghĩ vậy, không để ý chuyện xưng hô, nghe Khương Du Mạn nói về con gái thì hắn nhịn không được cười toe toét: “Hai mẹ con họ đều ở trong phòng ạ.”
Nói rồi, hắn trực tiếp dẫn Khương Du Mạn vào nhà.
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu đang được quấn kín mít trong chăn, thấy là Khương Du Mạn, cô ấy cười cười, còn bảo cô nhìn đứa bé sơ sinh đang ngủ bên cạnh.
Khương Du Mạn nhìn đứa nhỏ nhăn nheo, bé tí tẹo liền ngạc nhiên hỏi:
“Sao mà nhỏ bé tí tẹo thế này?”
“Mới sinh ra, đứa nào mà chẳng thế. Nó lớn vậy là mừng rồi,” Con dâu thứ ba nhà họ Diêu cười tươi đáp.
“À này, ” Khương Du Mạn quay sang nhìn con dâu thứ ba nhà họ Diêu, hỏi: “Nửa đêm qua sao chị lại trở dạ đột ngột vậy? Có phải tự nhiên đau bụng không?”
“Đương nhiên không phải!”
Sắc mặt của con dâu thứ ba nhà họ Diêu lập tức kém hẳn đi, cô ấy hừ lạnh: “Là Diêu Tư Manh đẩy chị.”
Những chuyện nhỏ nhặt trước kia còn có thể cho qua, nhưng lần này thì cô ấy hoàn toàn hận Diêu Tư Manh, dù ai tới khuyên cũng không thể nguôi giận được.
Sáng nay, mẹ Diêu đã bóng gió khuyên vài bận, còn mang cả nước đường đỏ nấu trứng gà tới bồi dưỡng, con dâu thứ ba nhà họ Diêu ăn thì cứ ăn, nhưng bảo cô ấy tha thứ cho Diêu Tư Manh thì... không đời nào!
Diêu Tư Manh chắc cũng biết rõ thái độ của vợ chồng Diêu Chấn Giang, nên hôm nay cô ta ngoan ngoãn theo mọi người xuống đồng làm việc, không dám làm loạn.
Nhưng chuyện này cô ấy tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua. Tạm thời chưa đề cập, là vì ba chồng còn chưa về. Chờ ba chồng về, chuyện này cô ấy nhất định phải lôi ra ánh sáng, nói cho ra nhẽ!
“Cô ta đẩy chị ?” Khương Du Mạn nằm mơ cũng không nghĩ đến nguyên nhân lại là thế này.
“Đồ của cô ta bị rơi xuống đất, chị tính cúi xuống nhặt giúp. Ai dè cô ta như sợ chị chạm vào đồ vật quý giá gì đó, lao tới giật lại, thế là đẩy chị ngã dúi dụi xuống đất.”
Nói đến đây, con dâu thứ ba nhà họ Diêu vẫn còn tức tối: “Chẳng hiểu là thứ gì, mà giấu giếm kỹ đến vậy!”
“Chẳng lẽ là vật quý gì đó?” Khương Du Mạn tò mò.
Cô nhớ hôm qua con dâu thứ ba nhà họ Diêu còn nói Diêu Tư Manh lén lút đi đường nhỏ ra ngoài. Có khi nào cô ta tìm được thứ gì hay ho ở sau núi không?
“Không phải, là một tờ giấy đầy chữ.”
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu đáp: “Chị không kịp nhìn rõ, chỉ thấy nó viết chằng chịt, kín mít cả tờ.”