Khương Du Mạn mím môi suy nghĩ, một tờ giấy viết kín mít? Nguyên tác không hề có chi tiết này. Xem ra, sự xuất hiện của cô đã thay đổi một số chuyện.
Lúc này, Diêu Chấn Giang đứng bên cạnh, lạnh nhạt xen vào: “Anh lạ gì tính nết con bé ấy, chắc chắn là làm chuyện gì khuất tất!”
Dù không thể nói là hiểu hết, nhưng ít nhất hắn cũng nắm được đến chín phần tính nết cô em gái này. Tối qua cô ta chột dạ rõ ràng như thế, còn phải hoảng hốt đến mức đẩy ngã chị dâu mình, nói không che giấu chuyện gì ? Ai tin ?
Ai tin thì tin chứ hắn tuyệt đối không tin !
“Thôi nào, anh mau đi ra đi, hai chị em em đang nói chuyện, anh còn đứng chen lời làm gì!”
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu lúc này mới nhận ra chồng mình vẫn còn ở đây, liền vội vàng đuổi hắn ngoài. Diêu Chấn Giang cũng biết điều, ngoan ngoãn đi ra sân phơi tã vải.
Khương Du Mạn thì vẫn còn miên man nghĩ đến lời Diêu Chấn Giang nói.
“Đúng rồi, Du Mạn à!”
Đúng lúc này, con dâu thứ ba nhà họ Diêu lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ cảm kích: “Hôm qua Chấn Giang có kể cho chị nghe hết rồi. Nửa đêm khuya khoắt, thật may mắn là có chồng em chịu giúp đỡ.”
Dòng suy nghĩ của Khương Du Mạn bị cắt ngang, cô xua tay: “Chị đừng khách sáo như thế. Chị em mình đã nói rồi, có gì giúp được thì giúp thôi.”
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu gật đầu, rồi lại cười tủm tỉm: “Đúng rồi, em còn chưa biết chuyện này phải không? Tối qua, Chấn Giang nhà chị còn kể, chồng em sợ làm em tỉnh giấc, đã cố ý ngồi ngoài này trò chuyện với anh ấy gần một tiếng đồng hồ, chờ xong xuôi hết mọi việc mới về nhà đấy.”
Khương Du Mạn ngơ ngác ngước mắt lên, có chút khó hiểu.
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu liền thuật lại nguyên văn lời Phó Cảnh Thần. Cuối cùng, cô ấy còn cười nói: “Em tới đội mình chưa được bao lâu, ai trong đội cũng biết em sống sung sướng. Nhưng mà chắc chẳng ai ngờ, đồng chí Phó lại quan tâm lo lắng cho em đến vậy đâu !”
Khương Du Mạn lúc này mới biết còn có chuyện này!
Tức thì, trong lòng cô như nở rộ những bong bóng màu hồng ngọt ngào. Điểm cảm động của một người đôi khi rất thấp, chỉ cần một chi tiết nhỏ nhặt thế này thôi !
Khương Du Mạn vẫn cố làm ra vẻ bình thản, mạnh miệng đáp: “Cũng thường thôi mà.”
Nói là nói thế, nhưng khóe môi cô cứ cong lên không áp xuống nổi, thẳng cho tới khi về đến nhà mình.
Lúc này cũng không có việc gì làm, cô dứt khoát lấy nguyên liệu nấu nướng. Nấu xong xuôi, chưa đến giờ tan tầm, Khương Du Mạn liền dùng cặp lồng cơm đựng đồ ăn, chuẩn bị mang ra đồng đưa cho người nhà.
Tuy hôm nay không yêu cầu buổi trưa không về nhà ăn, nhưng có cơm nóng ăn no rồi trở về nghỉ ngơi cũng khá tốt. Vả lại, nhiều người vẫn mang lương khô ăn lót rồi trở về nghỉ ngơi đấy thôi.
Cầm đồ vật, Khương Du Mạn đi về phía đồng ruộng. Trên con đường đất nhỏ, cô gặp không ít người nhiệt tình chào hỏi:
“Cô giáo Khương! Cô mang cơm cho nhà mình đấy à?”
“Vâng, đúng rồi ạ!” Khương Du Mạn chợt nghe, còn có chút chưa quen. Mới thi đậu, chưa dạy học được ngày nào, mà mọi người đã gọi cô là Cô giáo Khương rồi.
Tuy nhiên, nghĩ đây là ước mơ cháy bỏng của Diêu Tư Manh, cô lại cảm thấy sảng khoái cả người. Cô đáp lại mọi người bằng một nụ cười tươi tắn, rạng rỡ.
Những người xung quanh thấy cô xinh đẹp như hoa, đều cười tủm tỉm: “Ha ha, nam nhân nhà cô thật có phúc khí…”
“…”
Tiếng cười nói của bà con thôn dân không hề nhỏ, người xung quanh ai cũng nghe được.
Diêu Tư Manh dĩ nhiên cũng nằm trong số đó. Nhìn bóng dáng Khương Du Mạn đang tiến về phía này, hàm răng cô ta c.ắ.n chặt lại.
Đắc ý cái gì? Khương Du Mạn sao xứng làm cô giáo? Vị trí đó phải là của mình mới đúng!
Cô ta chỉ việc chờ xem, nhiều nhất là ngày mai thôi, bên phía trường học sẽ có người đến…
Không chỉ có Diêu Tư Manh, ngay cả những người đang làm việc ngoài ruộng cũng lén lút đ.á.n.h giá Khương Du Mạn.
“Đội mình không tìm được ai nữa hay sao? Sao lại để cô ta đi làm cô giáo ở trường tiểu học Thạch Niễn Tử cơ chứ?”
“Cái này thì cậu không biết rồi. Tôi nghe nói cô ấy thi điểm cao nhất, đến cả con gái của Đại đội trưởng cũng không thể đọ lại được…”
Các thôn dân tự cho là đã hạ thấp giọng, nhưng thực tế, âm thanh vẫn không hề nhỏ. Ít nhất, Diêu Tư Manh nghe được rõ mồn một.
Cô ta nghẹn một hơi trong lồng ngực, theo bản năng nắm chặt cái cuốc, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá độ. Bị lôi ra so sánh với Khương Du Mạn đối với cô ta là một sự sỉ nhục.
Đây chính là kẻ đầu sỏ gây ra việc Diêu gia "ly tán", hơn nữa còn hết lần này đến lần khác đối đầu với cô ta. Những lời này chẳng khác nào nhắc nhở cô ta là kẻ thất bại dưới tay Khương Du Mạn!
Diêu Tư Manh càng thấy khó chịu hơn khi chứng kiến Khương Du Mạn bước đến chỗ gia đình họ Phó đang làm việc, rồi cả nhà họ cười nói rôm rả, vui vẻ với nhau.
Nhà họ thì cao hứng rồi! Còn nhà cô ta thì sao?
Kể từ đêm qua, Diêu Chấn Giang nhìn cô ta bằng ánh mắt thù địch. Diêu Tư Manh vừa đau khổ vừa lạnh lòng, nếu không thì hôm nay cô ta đã chẳng phải theo mọi người xuống đồng.
Gia đình tan nát, tình cảm anh em rạn nứt.
Xét cho cùng, tất cả đều là do Khương Du Mạn.
Với thành phần xuất thân kém như thế, tại sao cô ta còn đi tranh giành cái suất vốn dĩ không thuộc về mình? Nếu không có việc này, đâu ra lắm phiền phức như vậy!
Nhớ đến mớ bòng bong trong nhà lúc này, nghe tiếng nói chuyện từ bên kia vọng tới, Diêu Tư Manh càng thêm bực bội. Chỉ có nghĩ đến việc Khương Du Mạn sớm muộn gì cũng phải muối mặt trả lại suất cô giáo cho mình, lòng cô ta mới vơi đi chút ít.